Trang chu

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

“Vợ tôi chẳng phải đi làm” và lời thoại đáng suy ngẫm về ứng xử vợ chồng

Một người đàn ông đã có gia đình tìm đến vị bác sỹ tâm lý để giải tỏa những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống. Màn đối thoại dưới đây, sẽ mang lại cho chúng ta nhiều điều suy ngẫm.


Bác sỹ tâm lý: Anh làm gì để kiếm sống?

Người chồng: Tôi làm kế toán ở một ngân hàng.

Bác sỹ tâm lý: Thế còn vợ anh?

Người chồng: Cô ấy chẳng phải đi làm. Cô ấy chỉ ở nhà nội trợ thôi.

Bác sỹ tâm lý: Vậy ai làm bữa sáng cho cả nhà?

Người chồng: Vợ tôi, vì cô ấy chẳng phải đi làm.

Bác sỹ tâm lý: Vợ anh dậy lúc mấy giờ để làm bữa sáng cho cả nhà vậy?

Người chồng: Cô ấy dậy vào khoảng 5 giờ sáng, dọn dẹp nhà cửa trước khi làm bữa sáng.

Bác sỹ tâm lý: Con anh đến trường bằng cách nào?

Người chồng: Vợ tôi đưa chúng đến trường, vì cô ấy chẳng phải đi làm.

Bác sỹ tâm lý: Sau khi đưa bọn trẻ đi học, vợ anh làm gì nữa?

Người chồng: Cô ấy đi chợ, rồi về nhà nấu ăn và giặt giũ. Bác sỹ biết rồi đấy, cô ấy đâu có phải làm việc.

Bác sỹ tâm lý: Chiều tối, sau khi đi làm về thì anh làm gì?

Người chồng: Nghỉ ngơi, tôi quá mệt với công việc cả ngày rồi còn gì?

Bác sỹ tâm lý: Thế còn vợ anh làm gì sau đó?

Người chồng: Cô ấy nấu bữa tối, cho con ăn, dọn bữa cho tôi, rửa bát, lau dọn nhà cửa, cho con đi tắm rồi cho chúng đi ngủ….

Vậy theo bạn, ai là người làm việc nhiều hơn ở đây?

Tất cả những gì mà một người vợ làm để phục vụ gia đình từ sáng sớm tinh mơ đến tối mịt chỉ vì cái nguyên nhân được gọi là “chẳng phải đi làm”.

Vì cái tư duy hẹp hòi này, mà ngoài bản thân người phụ nữ chịu thiệt thì chính người đàn ông cũng thấy không hài lòng. Bởi bản thân họ cứ khăng khăng rằng họ là người vất vả, trong khi vợ lại quá “an nhàn thoải mái”. Điều này là nguyên nhân dẫn đến những bực dọc, không hài lòng từ cả hai phía.

Điều mà cặp vợ chồng này nói riêng và hết thảy các gia đình nhỏ nói chung đang thiếu đó chính là sự thấu hiểu và sẻ chia.

Trách nhiệm của người đàn ông chính là xây dựng sự nghiệp tạo nền tảng tài chính vững chãi cho gia đình, trong khi đó nhiệm vụ của người phụ nữ chính là vun vén gia đình thuận hòa, tròn đầy, giúp chồng an tâm chăm lo sự nghiệp. Không ai là nặng, cũng không ai là nhẹ, vì tình yêu là sự dung hòa và bổ sung cho nhau hướng đến mục tiêu nuôi dưỡng hạnh phúc gia đình.

Do đó, là người đàn ông bản lĩnh, đừng viện lý do “vợ tôi chẳng phải đi làm” để trao mọi trách nhiệm vun vén gia đình lên vai người phụ nữ. Hãy yêu thương và nâng đỡ người phụ nữ sẵn sàng vì bạn mà hy sinh rất nhiều.

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Đạo kinh doanh của thương nhân xưa: Ai cũng có ngày mưa không mang dù

Vàng bạc châu báu đều không phải là kho báu thực sự, chỉ có nhân cách, mới là bảo vật lớn nhất của đời người… Đó chính phần triết lý thể hiện cái đạo kinh doanh của thương nhân nổi tiếng Hồ Tuyết Nham.

Vàng bạc châu báu không phải là kho báu thực sự, nhân cách mới là bảo vật lớn nhất đời người. (Ảnh: Internet)

Trong lịch sử đời nhà Thanh, Hồ Tuyết Nham là một cái tên rất nổi tiếng trong giới thương nhân.

Một buổi sáng đầu xuân, Hồ Tuyết Nham đang ở trong phòng khách trao đổi với người phụ trách kinh doanh ở các chi nhánh về vấn đề đầu tư. Khi nói về một vài đầu tư gần đây, sắc mặt của Hồ Tuyết Nham chợt trở nên nghiêm nghị.

Các trưởng chi nhánh gần đây thực hiện một số đầu tư, tất cả đều thành công. Chỉ là, có một chi nhánh lợi nhuận thu về quá thấp. Hồ Tuyết Nham cau mày, giáo huấn người phụ trách chi nhánh lợi nhuận thấp đó, nói rằng lần sau trước khi đầu tư phải phân tích thật kỹ thị trường, không được tùy tiện đầu tư.

Hồ Tuyết Nham còn chưa nói xong, thì bên ngoài có người tới báo, nói rằng có một thương nhân có chuyện gấp cần gặp ông. Thương nhân này sắc mặt đầy lo lắng.

Toàn bộ sản nghiệp bán ra với giá thấp, có mua hay không?

Vốn là, vị thương nhân này trong một thương vụ làm ăn gần đây đã bị thất bại, nên cần gấp một số tiền lớn để quay vòng. Bởi vì gấp rút, nên ông muốn bán toàn bộ gia sản của mình với giá thấp cho Hồ Tuyết Nham.

Sau khi nghe xong, các trưởng chi nhánh bàn tán xôn xao, đúng là một cơ hội hiếm có, và khuyên Hồ Tuyết Nham đừng bỏ lỡ.

Không ngờ rằng cách giải quyết của Hồ Tuyết Nham lại khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Hồ Tuyết Nham nhanh chóng hẹn thương nhân này ngày hôm sau đến bàn chuyện, rồi sau giao cho cấp dưới đi tìm hiểu gấp xem chuyện có thật hay không. Cấp dưới quay lại rất nhanh, nói đã xác nhận chuyện của vị thương nhân đó đúng là như vậy.

Hồ Tuyết Nham nghe xong, ngay lập tức chuẩn bị tiền, sẵn sàng cho giao dịch ngày hôm sau.

Mua lại sản nghiệp của thương nhân với giá cao hơn

Ngày hôm sau, Hồ Tuyết Nham mời vị thương nhân kia đến, không những đồng ý mua, mà còn mua những bất động sản và cửa hàng của ông này theo giá thị trường, giá này cao hơn giá ban đầu đưa ra. Vị thương nhân rất kinh ngạc, không hiểu vì sao Hồ Tuyết Nham lại không mua với giá rẻ, mà lại nhất quyết mua theo giá thị trường.

Hồ Tuyết Nham vỗ vai của vị thương nhân, bảo ông hãy yên tâm, và nói rằng, mình chỉ tạm thời giúp ông bảo quản số tài sản thế chấp này thôi, đợi đến khi ông vượt qua giai đoạn này, sẽ bán lại những bất động sản này lại cho ông, cùng với một chút ít tiền lãi.

Cách hành xử của Hồ Tuyết Nham làm cho thương nhân vô cùng cảm kích, ký xong thỏa thuận, ông thở dài, rưng rưng trở về nhà.

Không nên bóp nghẹt người khác khi họ đang ở trong khó khăn

Thương nhân vừa đi, cấp dưới của Hồ Tuyết Nham vẫn không thể nào hiểu được.

Mọi người hỏi Hồ Tuyết Nham, rằng vì sao một số chi nhánh lợi nhuận thấp thì bị giáo huấn cả ngày, còn vụ đầu tư này của ông lợi nhuận còn thấp hơn nhiều, sao ông vẫn quyết định đầu tư, vả lại mỡ treo tận miệng còn không ăn, không thừa dịp đối phương đang cần tiền để hạ giá, mà còn chủ động trả giá cao hơn.

Thương nhân Hồ Tuyết Nham. (Ảnh: Internet)

Ai cũng đều có lúc gặp phải ngày mưa không mang dù, mình cũng không ngoại lệ

Hồ Tuyết Nham, kể lại một trải nhiệm hồi còn trẻ của mình: “Khi tôi vẫn là một cậu bé, có một ngày đang vội đi trên đường thì gặp mưa, có một người đi cùng đường bị mưa xối ướt sũng.

Ngày hôm đó cũng may là tôi mang theo dù, tôi liền cho người đó đi cùng. Sau này, khi trời mưa, tôi thường cho một số người không có dù đi nhớ. Cứ như vậy một thời gian lâu, những người trên đường ngày càng có nhiều người biết tôi.

Vì thế lúc tôi quên không mang theo dù cũng không lo, bởi vì sẽ có rất nhiều người mà tôi từng giúp sẽ cho tôi đi cùng”.

Bạn cho người khác đi cùng dù, người khác mới nguyện ý làm như vậy với bạn

Hồ Tuyết Nham tiếp tục cười nói: “Bạn cho người khác đi nhờ, người khác mới nguyện ý cho bạn đi nhờ”.

“Sản nghiệp của thương nhân đó, có thể là mấy đời mới tích góp được, nếu tôi mua theo cái giá mà người đó đưa ra, thì chắc chắn sẽ kiếm được món hời lớn, nhưng có thể người ta cả đời sẽ không ngóc lên được.

Đây không phải là một đầu tư đơn thuần, mà là một cách giúp đỡ người khác, kết giao bạn bè, cũng không hổ thẹn lương tâm. Ai cũng có lúc gặp phải ngày mưa không mang dù, có thể giúp họ thì hãy chìa dù ra che cho họ”.

Mọi người nghe xong, tất cả đều im lặng.

Sau này, thương nhân lấy lại sản nghiệp của mình, cũng trở thành bạn hợp tác trung thành với Hồ Tuyết Nham.

Kỳ thực thì mình mới là người được hưởng lợi nhiều nhất

Sau đó, ngày càng nhiều người biết đến nghĩa cử của Hồ Tuyết Nham, và rất bội phục ông.

Người dân ở đó đều rất kính nể cách đối đãi có tình có nghĩa của Hồ Tuyết Nham. Công việc làm ăn của Hồ Tuyết Nham cũng trở nên thuận lợi vô cùng, bất luận là kinh doanh trong lĩnh vực nào, thì cũng đều có người giúp đỡ, càng ngày càng có nhiều khách hàng đến ủng hộ.

Vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ đều không phải là kho báu thực sự; lực hấp dẫn của nhân cách, mới là kho báu lớn nhất của đời người. Đó cũng chính là bí quyết thành công của Hồ Tuyết Nham.

Thành công của một người, là không chỉ dựa vào sự nỗ lực của chính mình! Vì thế khi người khác gặp khó khăn, nếu có thể hãy chìa tay ra giúp đỡ họ.

Ghi chú: Hồ Tuyết Nham (1823-1885) là thương gia giàu nhất Hàng Châu cuối thế kỷ 19. Sự nghiệp làm ăn của ông là cả một huyền thoại. Ông xuất thân là một người nghèo ở tỉnh An Huy, đến Hàng Châu giúp việc cho một ngân hiệu. Sau này ông có ngân hiệu riêng và mở rộng kinh doanh đến nhiều lĩnh vực khác.

Đường hướng kinh doanh của ông đến ngày nay vẫn còn hợp thời. Một loạt tư tưởng “chân thực”, “đúng giá”, “chọn mua hàng tốt”, “bào chế hàng thật”, “vì chữ tín”, “cội nguồn đời sống” mà ông từng áp dụng, đều là cách thức lấy chữ tín để lập nghiệp mà người kinh doanh ngày nay rất cần phải học hỏi.

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Câu chuyện về sói mẹ mắc bẫy và lời khuyên cho những ai còn núp bóng gia đình

Con người, nếu như có thể khiến cho loài sói hoang hung dữ đến liếm tay của mình, thì việc làm người khác buông bỏ lòng thù hận, trở thành bạn bè, cũng không phải là điều gì quá khó…Mời bạn xem qua chia sẻ của một vị phụ huynh.

Chỉ cần bản thân tỏ ra thành ý trước, đối phương nhất định sẽ dùng chân thành đáp lại. (Ảnh: Internet)

Con trai một người bạn thân của tôi đã tốt nghiệp đại học nửa năm rồi, nhưng lại không đi tìm việc làm, suốt ngày cứ nằm ì ở trong nhà, ban ngày nằm ngủ, buổi tối lên mạng. Gần đây còn xin tiền bố mẹ, muốn đi sang Mỹ du học.

Người bạn đến hỏi ý kiến tôi xem có nên để nó đi hay không? Tôi nhìn đầu tóc bạc phơ của ông bạn thân, nói: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho con trai anh, thì hãy để cho nó đi, nhưng tuyệt đối đừng có đưa tiền cho nó”.

Nhắc đến đứa con của người bạn này, tôi lại nhớ đến câu chuyện của cậu em rể của tôi. Cậu ấy là người Mỹ, từ nhỏ đã phải tự mình ra ngoài bươn chải cuộc sống, muốn chu du vòng quanh thế giới rồi mới trở lại trường chuyên tâm lo chuyện học hành.

Tuy bố cậu ta là bác sĩ, điều kiện kinh tế gia đình cũng khá giả, nhưng bố mẹ rất ít khi cho cậu ấy tiền, và cậu cũng không xin tiền gia đình. Vừa mới tốt nghiệp phổ thông đã đi đến Alaska chặt cây dành dụm tiền.

Bởi vùng Alaska mùa hè ban ngày rất dài, mặt trời đến nửa đêm mới xuống núi, hơn 3 giờ sáng lại đã nhô lên, mỗi ngày nếu như cậu ấy làm việc 16 tiếng đồng hồ, tiền lương chặt cây trong một mùa có thể đủ cho cậu đi du lịch vòng quanh thế giới.

Sau khi chu du thế giới 2 năm mới trở lại trường đại học, cậu quyết định học khóa cấp tốc, vậy nên 3 năm đã học xong khóa học của 4 năm, tốt nghiệp liền có công ăn việc làm. Công việc của cậu ấy rất thuận lợi, có thể nói là một bước lên mây, cứ làm mãi đến chức tổng công trình sư.

Có một lần, cậu ấy kể cho tôi một câu chuyện, nói rằng sự việc đó đã ảnh hưởng đến cuộc đời của cậu…

Khi làm việc trên núi ở Alaska, cậu cùng với một người bạn nghe thấy tiếng kêu của loài sói, họ khẩn trương tìm kiếm xung quanh, kết quả phát hiện một con sói mẹ bị cái bẫy kẹp trúng chân, đang tru lên đau đớn.

Cậu ấy biết cái bẫy đó là của một công nhân già, ông ấy có nghề phụ là bẫy thú, bán da thú để kiếm thêm chút thu nhập cho gia đình. Nhưng người công nhân già này bệnh tim bộc phát đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, con sói mẹ này nếu không có người xử lý thì sẽ chết đói.


Cậu ấy muốn thả con sói mẹ, nhưng sói mẹ này rất hung dữ, cậu ấy không cách nào tiến gần được. Cậy ấy lại phát hiện sói mẹ đang nhỏ giọt sữa, chứng tỏ trong hang còn có sói con nữa. Cậu ấy liền cùng với người bạn bỏ ra biết bao công sức, sau cùng đã tìm được hang sói, thế là bèn ôm 4 con sói con đến chỗ sói mẹ bú sữa để khỏi chết đói.

Cậu ấy chia thức ăn của mình cho sói mẹ ăn để duy trì mạng sống. Buổi tối còn cắm trại gần chỗ sói mẹ, bảo vệ gia đình sói này, bởi vì sói mẹ đã bị mắc bẫy, không thể tự vệ được.

Mãi cho đến ngày thứ năm, khi cậu ấy đến cho ăn, phát hiện sói mẹ khẽ vẫy vẫy cái đuôi, cậu ấy biết mình đã bắt đầu có được sự tín nhiệm của nó. Lại qua 3 ngày nữa, sói mẹ mới để cho cậu ấy lại gần tháo cái bẫy thả nó ra.

Sau khi được tự do rồi, sói mẹ liếm liếm bàn tay của cậu, để cho cậu ấy đắp thuốc lên đùi của nó, rồi mới dẫn bầy sói con rời khỏi, dọc đường còn nhiều lần ngoảnh đầu lại nhìn hai người họ.

Cậu ngồi trên tảng đá lớn nghĩ ngợi, nếu như con người có thể khiến cho loài sói hoang hung dữ đến liếm tay của mình, trở thành bạn bè, vậy lẽ nào lại không thể khiến cho người khác buông bỏ lòng căm thù trở thành bạn bè được?

Cậu quyết định sau này sẽ biểu hiện thành ý đối với người khác trước, bởi qua câu chuyện này, chỉ cần bản thân tỏ ra thành ý trước, đối phương nhất định sẽ dùng chân thành đáp lại. Cậu ấy nói đùa rằng, nếu như không phải như vậy, thì còn chẳng bằng cầm thú nữa.

Từ đó về sau, cậu ở công ty lấy chân thành đối đãi với người, trước hết đối xử người khác đều là thiện ý, sau mới giải thích hành vi của mình, thường xuyên giúp đỡ người khác, không so đo những chuyện nhỏ nhặt.

Vậy nên mỗi năm cậu đều thăng lên một cấp, tiến bộ rất nhanh. Điều quan trọng chính là, cậu mỗi ngày đều sống rất vui vẻ. Cậu nói, những người giúp đỡ người khác thì luôn vui vẻ hơn nhiều so với người nhận được sự giúp đỡ.

Cậu ấy nói với tôi rằng, cậu vẫn luôn biết ơn những trải nghiệm ở Alaska, bởi vì điều này khiến cậu cả đời vận dụng không hết. Quả thật, trái hồng trải qua sương giá mới ngọt thơm, con người cũng là trải qua ma luyện mới thành thục, hơn nữa cậu ấy biết được bản thân cần phải trân quý điều gì.

Vậy nên, nếu như một người đã tốt nghiệp đại học rồi còn không biết bản thân mình cần gì, thế thì cần phải để cho họ ra ngoài ma luyện một chút, để cho họ được sống bằng sức của chính mình.

Điều quan trọng là cha mẹ cần phải chịu buông tay, hiểu được che chở tốt nhất với con trẻ chính là không che chở, cho nó một cơ hội để chứng minh bản thân mình, thể nghiệm đời người, tin tưởng nó cũng có thể từ trong đó có được kinh nghiệm một đời thọ dụng không hết.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

Hành động của người bán cam và sức mạnh của tấm lòng lương thiện

Một người với bản tính thiện lương, biết lấy Thiện đãi người thì chắc chắn sẽ cảm hóa được cái ác. Câu chuyện dưới đây sẽ cho chúng ta thấy sức mạnh của tấm lòng lương thiện, vốn là một mỹ đức của con người.

(Ảnh minh họa)

Một tên tội phạm giết người đã liều mạng bỏ trốn suốt một năm, hắn đi vào một thị trấn nhỏ, lúc này hắn đã toàn thân bẩn thỉu, quần áo rách tả tơi. Tên tội phạm vô cùng đói khát đứng trước một sạp bán trái cây thật lâu mà không muốn rời đi. Trên sạp trái cây có những quả cam vô cùng hấp dẫn hắn. Nhưng số tiền hắn mang theo đã dùng hết rồi, hắn không biết nên làm sao: Là ăn xin hay lại vẫn là ăn cướp đây? Tên tội phạm cầm mũi dao nhọn vẫn đeo bên mình từ từ hướng về phía sạp trái cây.

Đúng lúc này, một quả cam vừa to vừa căng tròn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tên tội phạm làm hắn mềm lòng. Tên tội phạm quá bất ngờ với điều này, tay cầm dao không tự chủ được mà buông ra. Hóa ra là người chủ sạp trái cây đã chú ý đến hắn từ rất lâu rồi và suy đoán rằng hắn muốn ăn cam nhưng không có tiền. Thế là chủ quán cầm lấy một quả cam và đưa cho hắn, nói: “Anh ăn đi, không cần đưa tiền đâu”. Tên tội phạm do dự một chút rồi nhận lấy quả cam và bắt đầu ăn. Sau đó không nói một lời nào mà rời đi.

Ba ngày sau, tên tội phạm lại quay lại sạp trái cây kia. Lần này, không đợi đến hắn ta mở miệng, chủ quán đã cầm mấy quả cam đưa cho hắn ta, tên tội phạm muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cũng giống như lần trước, tên tội phạm ăn quả cam xong liền vội vã rời đi.

Buổi tối, lúc chủ quán thu dọn quán để chuẩn bị về nhà, phát hiện một tờ báo không biết của khách hàng nào để quên ở đó, liền mở ra xem và kinh hãi. Hóa ra, một khoảng to trên tờ báo là đăng lệnh truy nã tên tội phạm. Treo giải thưởng cho người nào cung cấp manh mối về tên tội phạm đó, mà bức ảnh đăng trên báo giống hệt với người mà lúc nãy chủ quán đã cho quýt.

Người chủ quán do dự… Nếu báo cảnh sát thì có lẽ cũng đồng nghĩa với việc tên tội phạm kia sẽ biến mất khỏi thế giới này; nhưng nếu không báo cảnh sát thì tội phạm nguy kiểm có thể gây hại cho bao người khác. Cuối cùng lý trí cũng thắng sự thương cảm, người chủ quán bấm số điện thoại gọi cho cảnh sát.

Mấy ngày sau, cảnh sát liên tục mai phục xung quanh sạp trái cây. Ba ngày sau đó, tên tội phạm quả nhiên lại xuất hiện, lần này hắn ăn mặc giống hệt như người trong bức ảnh truy nã trên báo. Có điều, xem ra hắn đã cảm nhận được một cái gì đó, không tiến vào vòng vây của cảnh sát, chỉ đứng ở đó cẩn thận nhìn bốn phía.

Người chủ quán cùng với cảnh sát chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hắn, hồi hộp đến nghẹt thở. Bởi vì trên đường đông người đi qua đi lại, một khi tên tội phạm phát hiện có cảnh sát thì sẽ rất nhanh chóng biến mất trong biển người mênh mông này. Hơn nữa, trên người hắn lại có dao, có khi còn cưỡng ép con tin thì hậu quả không thể lường trước được.

Cuối cùng, tên tội phạm đứng giữa cả đám người và đột nhiên có một hành động ngoài dự đoán của mọi người. Hắn rút dao trên người ra và ném xuống đất rồi giơ hai tay lên thản nhiên đi vào vòng mai phục. Cảnh sát ùa lên, không mất một chút sức lực nào chế ngự tên tội phạm. Tên tội phạm đã bị đeo còng tay, đột nhiên nói: “Xin đợi một chút, cho tôi nói với ông chủ sạp trái cây một câu”. Cảnh sát có chút chần chừ, tên tội phạm liền nói “Trên người tôi không còn bất kỳ hung khí nào cả”.

Dưới sự áp giải của cảnh sát, tên tội phạm không hề sợ hãi ,chỉ ấp úng trước mặt người chủ quán mà nói một câu: “Tờ báo kia là do tôi để ở đó”. Sau đó, tên tội phạm mỉm cười mãn nguyện đi lên xe cảnh sát.

Người chủ quán vội vàng tìm thấy phần tờ báo kia, bất ngờ phát hiện ở mặt sau thấy ghi mấy dòng chữ nhỏ:“Tôi đã chán ngán cảnh sống lưu vong trốn đông trốn tây rồi, cảm ơn quả cam của ông, khi tôi còn do dự lựa chọn chấm dứt tính mạng của mình như thế này, chính là tấm lòng lương thiện của ông đã khiến tôi cảm động. Ba vạn tiền coi như là của tôi báo đáp ông, tôi tạo cho mình cơ hội giúp ông mà cảm thấy thoải mái, vui vẻ…”.

Đây là một câu chuyện có thật, nó xảy ra vào ngày 23/3/2006 tại một thị trấn nhỏ ở phía Bắc của Trung Quốc.

Cuộc đời thật sự cần những cử chỉ lương thiện xuất phát từ trái tim nhân hậu. (Ảnh: Internet)

Bao nhiêu cảnh sát không truy lùng được một tội phạm, nhưng một cử chỉ lương thiện xuất phát từ trái tim nhân hậu lại có thể cảm hóa được tội phạm này. Người xưa đề cao cái Thiện cũng vì lẽ đó, người lương thiện chắc chắn sẽ cảm hóa được cái ác, và được phúc báo cho bản thân.

Mỗi con người đều mang trong mình bản tính lương thiện, và nhiều khi bản tính ấy bị phủ bụi dưới đáy lòng mỗi người mà không được biết đến. Nhưng có khi cũng thật đơn giản để phủi sạch những hạt bụi đó đi; dù một quả quýt, một ngụm nước, một ánh mắt trìu mến… thôi cũng đủ.

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

10 câu chuyện ngắn cho thấy vì sao bạn mãi vẫn nghèo

Rõ ràng là làm việc như nhau, tại sao người khác có thể mua nhà mua xe, còn mình thì vẫn nghèo khổ? Đọc xong bạn sẽ hiểu vì sao…


1. Một cái máy tính vừa ý cần phải bỏ ra 30 triệu đồng, trong khi tiền lương hàng tháng của anh chỉ có 6 triệu. Vợ nói với anh: “Anh khùng rồi, anh mà mua thì chúng ta sẽ ly hôn”. Anh ta hỏi tôi nên làm thế nào.

Tôi nói: “Anh không xứng với cái máy tính đó, bởi vì nếu đến cái mình thích mà anh cũng không có dũng khí để theo đuổi, thì sau này còn làm được trò trống gì trong xã hội này đây?”

Anh ta cắn răng để mua. Vì để trả nợ anh ta đã không ngừng làm thêm. Cuối cùng nội trong một tháng anh ấy đã trả hết số tiền còn thiếu. Vợ của anh cũng không vì sự điên khùng của anh ấy mà đòi ly hôn.

Sau đó, vợ anh ta dẫn anh đến chỗ mua xe, nói: “Anh à, chúng ta vay tiền mua chiếc xe BMW nhé”. Anh ta rất hoảng hốt, cho rằng vợ mình khùng rồi.

Một năm sau anh ta trả hết số tiền vay mua xe BMW.


Cảm ngộ: Bạn ngay đến theo đuổi cái mình thích cũng không có dũng khí để theo đuổi, thì chắc chắn bạn là người thất bại.

2. Hai con ngựa mỗi con kéo một xe hàng. Một con thì đi nhanh, một con thì vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Người chủ thấy vậy đã mang toàn bộ hàng phía sau chuyển lên phía trước. Con ngựa ở đằng sau cười: “Hà hà! Càng nỗ lực thì lại càng bị đày đọa!”.

Ai ngờ rằng người chủ sau đó lại nghĩ: “Một con ngựa là đủ để kéo xe rồi, tại sao mình lại phải nuôi 2 con?”.

Sau đó con ngựa lười bị làm thịt. Đây chính là hiệu ứng con ngựa lười trong kinh tế học.

(Ảnh: Internet)


Cảm ngộ: Để cho người khác cảm thấy dù bạn tồn tại cũng được mà không có cũng không sao, thì ngày bạn bị đá văng đi sẽ không còn xa nữa.

3. Chợ đêm có hai quầy bán mì. Quầy hàng liền nhau, bài trí tương tự nhau. Một năm sau, chủ quầy A kiếm được tiền mua được nhà, còn chủ quầy B thì không thể. Tại sao?

Lúc đầu chủ quầy B bán cũng rất khá, nhưng sợi mì vừa nấu xong rất nóng, phải ăn mất 15 phút mới ăn hết 1 tô. Mà chủ quầy A thì nấu mì xong, cho bát mì vào nước lạnh 30 giây rồi mới bê ra cho khách, lúc này nhiệt độ vừa đủ.


Cảm ngộ: Tiết kiệm thời gian cho khách hàng, thì tiền mới đến nhanh được.

4. Nelson Mandela đã từng bị giam giữ 27 năm, chịu đủ hình thức ngược đãi. Khi ông nhận chức tổng thống, ông đã mời 3 người trông coi tù đã từng ngược đãi ông đến gặp mặt, lúc đó tất cả mọi người đều tĩnh lặng trở lại.

Ông nói: “Khi tôi bước ra khỏi tù, lúc bước ra khỏi cổng ngục giam, tôi đã xác định rất rõ ràng rằng, nếu tôi giữ lại tất cả nỗi đau, oán hận, thì tôi cũng giống như ở trong tù vậy”.


Cảm ngộ: Tha thứ cho người khác, kỳ thực là thăng hoa chính mình.

5. Có người hỏi nông phu: “Có trồng lúa mạch không?”

Nông phu: “Không, tôi sợ trời không mưa”.

Người kia lại hỏi: “Vậy ông có trồng bông không?”.

Nông phu: “Không, tôi sợ côn trùng ăn hết bông”.

Người kia hỏi tiếp: “Vậy ông trồng gì?”.

Đáp án này, bạn nghe xong sẽ thấy rất quen thuộc …

Nông phu: “Không trồng gì hết, tôi phải bảo đảm an toàn”.


Cảm ngộ: Một người không nguyện ý phó xuất, không dám mạo hiểm đối mắt với thử thách, thì chắc chắn sẽ chẳng làm được gì.

6. Ba người ra khỏi nhà, một người mang dù, một người cầm gậy chống, một người đi tay không.

Khi trở về, người cầm dù bị ướt đẫm, người cầm gậy chống bị thương, người còn lại thì không sao hết.


(Ảnh: Internet)

Chuyện là, khi mưa đến, người có dù hiên ngang đi, nhưng lại bị ướt; khi đi trên đường bùn đất, người có gậy chống liều lĩnh bước, và liên tục bị ngã; Người không có gì trong tay, khi mưa đến thì trú mưa, khi đường xấu thì đi rất cẩn thận, và cuối cùng không bị sao cả.


Cảm ngộ: Rất nhiều khi chúng ta không bại bởi thiếu khuyết, mà là bại bởi ưu thế của mình.

7. Một con quạ đen trên đường bay của mình gặp một con bồ câu đang trở về nhà.

Bồ cầu hỏi: “Bạn muốn bay đi đâu?”

Quạ đên nói: “Kỳ thực tôi không muốn đi, nhưng mọi người đều chê tiếng kêu của tôi, vì thế tôi muốn đi”.

Bồ câu nói với quạ: “Phí sức rồi! nếu bạn không thay đổi tiếng kêu mình, đến đâu cũng sẽ không được chào đón”.


Cảm ngộ: Nếu bạn hy vọng hết thảy đều có thể trở nên tốt đẹp hơn, thì hãy bắt đầu từ việc thay đổi chính mình.

8. Một gia đình có ba người con trai, bọn họ tử nhỏ đã sống trong cảnh bố mẹ cãi nhau suốt ngày, mẹ họ thường xuyên bị thương tích đầy mình. Anh cả nói: “Mẹ thật đáng thương! Anh sau này sẽ phải tốt với vợ”.

Anh hai nói: “Kết hôn thật chẳng có ý nghĩa gì, khi lớn lên em nhất định sẽ không kết hôn!”

Cậu em út nói: “Vốn dĩ là chồng có thể đánh vợ như thế này!”.


Cảm ngộ: Cho dù hoàn cảnh giống nhau, nhưng lối tư duy khác nhau, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời khác nhau.

9. Lợn rừng và ngựa cùng nhau ăn cỏ, lợn rừng thường xuyên giở trò xấu, không phải đạp lên cỏ xanh thì cũng làm đục nước.

Ngựa vô cùng tức giận, một lòng muốn trả thù, liền đi tìm thợ săn giúp đỡ. Thợ săn nói sẽ đồng ý nếu ngựa để cho hắn cưỡi. Thế là thợ săn cưỡi ngựa và săn được heo rừng, rồi sau đó dắt ngựa về cột ở chuồng, ngựa mất sự tự do ban đầu mà mình vốn có.


Cảm ngộ: Bạn không thể dễ dàng tha thứ cho người khác, thì sẽ chỉ mang đến cho mình những điều không hạnh phúc.

10. Người đi xe đạp, gắng sức đạp 1 tiếng đồng hồ chỉ đi được khoảng 10 cây số.

Một người đi xe hơi, đạp chân ga 1 tiếng là đã có thể đi 100 cây số.

Một người đi tàu cao tốc, nhắm mắt ngủ 1 tiếng đồng hồ cũng đã có thể đi được 300 cây số.

Một người vừa ngồi máy bay vừa ăn các món ngon, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được 1000 cây số.


Cảm ngộ: Vẫn là một người, vẫn nỗ lực như vậy, nhưng đặt ở những bệ phóng khác nhau sẽ mang đến các kết quả khác nhau.

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

Nhận được tin con ăn cắp, bà mẹ đã có hành xử thật đáng nể…

Đây là câu chuyện mà một cô giáo đã kể lại, khiến ta hiểu ra, con người tại thế gian, kỳ thực không nên bỏ qua cơ hội có thể giúp đỡ người khác.


Một ngày nhiều năm về trước, cô giáo đang ngủ trưa ở nhà, đột nhiên, chuông điện thoại reo lên. Bà cầm điện thoại lên nghe, bên trong thấy có tiếng của rất nhiều người: “Con gái nhà bà lấy trộm sách, bị chúng tôi bắt được, bà đến đây ngay đi!”.



Trong điện thoại nghe thấy tiếng khóc của một bé gái, và tiếng quát của người bên cạnh.

Bà quay đầu lại chỗ TV thấy đứa con gái của mình vẫn nằm đó, bà lập tức hiểu ra. Bà tưởng tượng ra hình ảnh một cô bé với ánh mắt rất sợ hãi và mong đợi sự giúp đỡ, cô bé đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Nghĩ thế, bà liền hỏi địa chỉ tiệm sách và vội vàng đi đến đó.

Đúng như bà nghĩ, một cô bé đứng trong tiệm sách nước mắt chảy ròng ròng, bên cạnh là đám đông người đang lớn tiếng trách cứ.

Bà bước lên phía trước, ôm cô bé vào lòng, và nói với các nhân viên của nhà sách: “Có gì thì nói chuyện với tôi, tôi là mẹ của con bé, đừng làm trẻ con sợ”.

Nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì

Bà trả tiền sách và tiền phạt, dẫn cô bé về nhà mình, rồi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, không hỏi một câu nào khác. Sau đó bà để cô bé về, lúc sắp về, bà còn cố ý dặn dò, nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì, dì có rất nhiều sách.

Cô bé vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn bà thật lâu, rồi chạy vụt mất, từ đó trở đi không xuất hiện nữa.


Thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng một cái đã bao nhiêu năm, bà từ lâu đã quên chuyện này.

Vào một ngày nhiều năm sau đó, cô gái năm nào đã trường thành và đến trước cửa nhà bà và muốn nói cảm ơn…

Có một ngày, bên ngoài cửa có một tiếng gõ rất nhẹ, khi bà mở cửa ra thì thấy một cô gái lạ đứng trước cửa, vẻ mặt rất tươi, trên tay có cầm một gói quà.

“Cô tìm ai?”, bà có chút nghi hoặc, nhưng cô gái có vẻ xúc động nên không nói được lời nào.

Khi nghe cô gái trẻ kể lại bà mới nhớ ra, thì ra là cô bé năm xưa, cô ấy vừa nhận được bằng đại học đã tìm được một công việc, bây giờ đến thăm bà.

Cô gái rơm rớm nước mắt nói: “Lúc đó gọi điện thoại, trong lúc vội vã đã gọi nhầm số, may mà gọi trúng vào nhà dì. Cho đến tận bây giờ nhờ con vẫn không hiểu tại sao, lúc đó dì lại nguyện ý nhận làm mẹ để giúp con. Bao nhiêu năm nay trong tâm con rất cảm kích dì, và luôn có một tâm nguyện gọi dì một tiếng mẹ”. Vừa dứt lời, nước mắt liền tuôn trào trên khuôn mặt cô gái.

Nếu ta không giúp con, thì kết quả quả sẽ như thế nào?

Mắt của cô giáo cũng bắt đầu nhòa đi, sau một lúc, bà mới tò mò hỏi: “Nếu ta không giúp con, thì kết quả sẽ như thết nào?”.

Cô gái nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Con cũng không biết nữa, có thể con sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó”.

Nhìn khuôn mặt tươi tắn hạnh phúc của cô gái, bà mỉm cười, rốt cuộc bà đã có một lựa chọn đúng đắn vào lúc đó, nếu không thì không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra…

Ngoài “Yêu thương” ra, động từ đẹp nhất trên thế gian chính là “Giúp đỡ”, là việc làm đáng được ngưỡng mộ nhất trong xã hội. Khi gặp người cần sự giúp đỡ, nếu có thể hãy giúp họ, đừng bỏ lỡ cơ hội, vì có thể một cái chìa tay của bạn sẽ làm thay đổi cuộc đời một con người.