Trang chu

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

5 mẩu chuyện nhỏ đủ khiến lòng bạn hiểu ra nhiều chuyện

Cuộc đời là những trải nghiệm, có khi trải qua rồi mới hiểu ra được nhiều điều, từ đó mà trân quý hơn những thứ đã xảy đến với mình, thế nên người ta cũng gọi chúng là quà tặng cuộc sống.



Người mù thắp đèn

Vị Thiền sư thấy người mù xách theo chiếc đèn lồng được thắp sáng, trong lòng lấy làm khó hiểu, còn người đi đường thì cười nhạo bởi mù thì có thấy được ánh sáng đâu mà thắp đèn, thế là ông quyết định dò hỏi nguyên do. Người mù đáp: “Tôi nghe nói rằng sau khi trời tối, con người thế gian đều sẽ như tôi, cái gì cũng nhìn không thấy, vậy nên tôi mới thắp đèn để soi sáng đường cho họ, có gì là phí đâu”.

Thiền sư nói: “Thì ra ông là vì mọi người nên mới thắp đèn, thật là thiện tâm”.

Người mù nói: “Thật ra tôi cũng là vì bản thân tôi thôi, bởi thắp đèn rồi thì trong đêm tối người khác mới nhìn thấy tôi nên sẽ không đụng phải tôi”.


Vị Thiền sư chợt ngộ ra: Vì người khác cũng chính là vì bản thân mình vậy.


Hòn đá tinh xảo
Một ngày nọ, có hai người hẹn nhau lên núi để tìm những hòn đá tinh xảo, A thì cõng trên lưng một giỏ đầy, trong khi giỏ của B chỉ có một hòn đá mà anh cho là đẹp nhất.

A liền cười B: “Sao cậu chỉ chọn được một hòn thôi vậy?”.

B nói: “Những hòn đá đẹp tuy nhiều thật, nhưng mình chỉ chọn một hòn đẹp nhất là đủ rồi”.

A cười mà không nói gì, trên đường xuống núi, A cảm thấy trên lưng mỗi lúc một nặng, sau cùng đành phải chọn ra viên đá xấu nhất trong giỏ để ném đi, đến khi xuống núi thì trong giỏ của A chỉ còn lại một hòn đá.


Trong cuộc đời sẽ có rất nhiều thứ, đáng để bạn lưu luyến, nhưng có những lúc bạn cũng nên học cách từ bỏ.


Sai khác một bước


Lão hòa thượng hỏi tiểu hòa thượng: “Nếu như con tiến thêm một bước thì sẽ chết, thoái lùi một bước cũng sẽ chết, vậy thì con sẽ làm thế nào?”.

Tiểu hòa thượng không chút do dự mà trả lời: “Vậy thì con sẽ đi sang bên cạnh”.


Trời không tuyệt đường người, trên đường đời khi gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, hãy suy nghĩ theo một góc độ khác, biết đâu bạn sẽ hiểu được rằng, đường bên cạnh cũng vẫn là đường vậy.

Mèo và heo

Mèo và heo là bạn tốt của nhau.

Một ngày kia, mèo chẳng may bị rơi xuống một cái hố lớn, heo mang dây thừng đến, mèo bảo heo hãy ném dây thừng xuống dưới, kết quả nó ném cả bó dây xuống dưới luôn. Mèo rất buồn bực, nói: “Ném hết cả xuống như vậy, sao mà kéo mình lên được đây?”

Heo nói: “Nếu khôn thì phải làm thế nào đây?”

Mèo nói: “Bạn nên cầm một đầu của sợi dây chứ!”.

Heo liền nhảy xuống dưới, cầm lấy một đầu sợi dây, nói: “Bây giờ đã được rồi này!”

Mèo đã khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.


Có những người không được thông minh lắm, nhưng lại đáng để bạn trân quý cả đời.

Kim chỉ giây

Người công nhân phàn nàn với bạn: “Công việc là do chính chúng ta vất vả làm ra, nhưng người được biểu dương lại là tổ trưởng, thành quả cuối cùng lại đều trở thành của giám đốc hết, thật là không công bằng chút nào”.

Người bạn cười nói: “Hãy nhìn đồng hồ đeo tay của bạn mà xem, có phải trước hết bạn xem kim chỉ giờ, rồi mới xem kim chỉ phút, còn kim chỉ giây là vận chuyển nhiều nhất thì bạn lại không hề xem đến dù chỉ một lần”.


Trong cuộc sống hàng ngày, nếu cảm thấy không công bằng thì hãy cố gắng nỗ lực để làm người đứng trước, chứ ngồi đó mà oán trách thì cũng chẳng được gì.


Những câu chuyện tuy rất ngắn nhưng lại khiến cho tôi nhớ đến…

Một số hồi ức tốt đẹp nào đó, một vài người bạn chân thành nào đó……

Có lẽ trải qua cuộc đời rồi người ta mới thấy thấm thía nhiều điều…..

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Đừng bao giờ nghĩ rằng mình thông minh hơn người khác

Một anh tài xế xe tải làm công việc thường ngày giao hàng cho một bệnh viện tâm thần, đang đậu xe bên cạnh một ống cống nước. Lúc chuẩn bị rời bệnh viện, anh nhận thấy có một bánh xe bị xì hơi. Anh kích chiếc xe tải lên và tháo bánh xe xì hơi để thay vào đó một bánh xe dự phòng.


Vấn đề sẽ không được giải quyết nếu bạn luôn cho rằng mình thông minh hơn người khác và chẳng cần đến sự giúp đỡ của bất kì ai. (Ảnh minh họa)

Lúc sắp sửa gắn bánh xe mới vào, đột nhiên anh làm rơi cả bốn chiếc bù lon xuống ống cống nước. Anh không thể nào vớt những chiếc bù lon ra khỏi ống cống được, và bắt đầu hoảng lên vì không biết phải làm gì.


Ngay lúc đó, một bệnh nhân đi ngang qua và hỏi anh tài xế tại sao trông anh có vẻ hốt hoảng như vậy. Người tài xế tự nghĩ, “mình mà còn không làm được huống gì cái gã điên này, nên để gã ta đi cho khuất mắt”. Người tài xế xe tải nói sơ qua tình hình và đưa một cái nhìn thất vọng.

Người bệnh nhân cười anh tài xế và nói:

“Chỉ mỗi cái việc đơn giản như vậy mà anh còn không cách nào làm được. Không lạ gì anh sinh ra chỉ làm cái nghề tài xế xe tải để sống”.

Người tài xế lấy làm ngạc nhiên khi nghe lời nhận xét như vậy từ một gã tâm thần.

“Đây là cái anh có thể làm”, gã tâm thần nói.

“Tháo một cái bù lon từ mỗi trong ba bánh xe kia và gắn vô cái bánh xe này. Rồi lái xe xuống cửa tiệm gần nhất và thay những cái bù lon còn thiếu vô. Đơn giản quá phải không anh bạn?”

Người tài xế quá cảm kích với lối giải quyết nhanh chóng này liền hỏi người bệnh:

“Anh quá giỏi và thông minh như vậy sao lại có mặt ở cái bệnh viện tâm thần này nhỉ?”.

Người bệnh trả lời:

“Anh bạn ạ! Tôi ở đây bởi vì tôi khùng chứ không phải tôi ngu”.

Chẳng có gì ngạc nhiên, nhiều người ngày nay giữ quan niệm giống người tài xế, nghĩ rằng người khác toàn là kẻ ngu hơn mình một cái đầu.

Bởi vậy, các bạn ạ, mặc dầu chúng ta được học hành tử tế và thông minh, nhưng cứ nhìn xem, có thể nhiều gã quanh nhà và công sở có đầu óc có vẻ hơi “tưng tửng” một chút, vậy mà lại có thể chỉ cho chúng ta cách giải quyết vấn đề nhanh chóng. Bởi sự khôn ngoan đã bị cái tôi quá lớn của chúng ta đè bẹp dí.

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Người qua đường và chú bé bán bánh tiêu kỳ lạ

Nếu ai có dịp đi từ Vũng Tàu về Sài Gòn, chạy đến cuối đường 3/2 chỗ ngã ba sẽ bắt gặp một chú bé tầm 6 – 7 tuổi trông lem luốc mời mua bánh tiêu, không đi học, nhưng cậu bé ấn tượng người qua lại bởi những điều rất đặc biệt.



Khi mọi người dừng đèn đỏ thì cậu bé tới mời bán bánh tiêu, nhưng mà:

1. Ai mua mà trả tiền không lấy bánh thì cậu dúi tiền trả lại.

2. Mặt bao giờ cũng trông buồn buồn, nhưng khi thấy bánh xe người qua đường dính bịch nilon thì cậu bé chỉ để người ta gỡ. Điều này rất ấn tượng bởi lẽ khi chúng ta không vui, chúng ta chỉ chú ý nơi tâm trạng mình, còn bình tâm đâu mà quan tâm giúp người khác.

Hôm qua trên đường lên lại Sài Gòn, tôi ghé lại cậu bé, cậu còn 5 bịch bánh tiêu, mỗi bịch 10 nghìn – thấy vậy tôi quyết định mua hết.

Tôi biết mua mà không lấy bánh cậu bé sẽ không chịu, nên tính là vẫn sẽ lấy bánh, xong cho lại cậu, như là cho bánh chứ không cho tiền, như vậy cậu bé sẽ không ngại.

Ấn tượng lần nữa khi tôi đưa tờ 200 nghìn (chưa lấy bánh tiêu), nói cậu thối lại 150 nghìn, cậu cầm bánh đưa mình, tôi nói “em thối tiền anh trước đi”, cậu liền nói “anh lấy bánh đi”, và trong lúc tôi đang lờ đi việc lấy bánh, cậu cầm bánh bỏ vào giỏ xe trước của tôi và nói “anh lấy bánh trước đi, em thấy nhiều người mua mà quên lấy bánh”, rồi bỏ hết vào giỏ xe tôi xong mới thối tiền.

Tôi ngẫn người 1 lúc khi nghe cậu nói vậy, rồi quyết định lấy 1 bịch, 4 bịch còn lại bỏ lại vào giỏ cho cậu, và nói anh tặng em bánh, em ăn hoặc cho bạn bè ăn chung cũng được.

Với tôi thì thật “không thể tin được” với suy nghĩ và hành động từ một cậu bé, cậu giúp tôi học được bài học mà chưa cuốn sách nào từng đọc hay nghe ai nói qua. Chắc chắn cậu bé đã được dạy tốt (không nhận tiền), và tâm tốt (không vui nhưng vẫn quan tâm giúp người khác).

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Bài học từ cái chết của chú chó miệng đầy máu

Chủ nhà để con chó ở nhà để trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì……



Người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó ở nhà trông chừng đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.

Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy. Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.

Rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã giống với những gì bạn nghĩ.

Trong những việc đối nhân xử thế, nên cho người ta có cơ hội để giải thích, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này.

Không hỏi, không nói, không giải thích đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.

Mình không hỏi + bạn không nói = khoảng cách;

Mình hỏi rồi + bạn không trả lời = rời xa;

Mình hỏi + bạn trả lời = tôn trọng;

Mình muốn hỏi + bạn muốn nói = thấu hiểu nhau;

Mình chưa hỏi + bạn đã nói = tín nhiệm.


Đôi lòng gần nhau, lời nói hành vi sẽ tự nhiên như nước chảy; khi lòng đã cách xa, lời nói hành vi ảm đạm như hoa lá mùa thu.

Không sợ cách nhau đến tận chân trời, chỉ sợ lòng không ở cạnh nhau.



Bất cứ lúc nào, thông hiểu lẫn nhau đều rất quan trọng, đặc biệt là đối với những người mà bạn yêu quý nhất, còn những người trong gia đình mà nói thì càng quan trọng hơn.

Vạn vật đều có linh: Chuyện sơn lộc báo ân

Vạn vật đều có linh, động vật cũng có tình, làm người chính là sống lương thiện thì sẽ luôn được thần linh cùng vạn vật bảo hộ. Nhân quả là công bình, chỉ vì con người không tin nên không thấy.



Có một gia đình nọ sống ở vùng núi cao, đương lúc sắp xong hôn sự ngày thứ sáu, cả nhà đang bái lạy tổ tiên, thì bỗng đâu một con sơn lộc (hươu núi) vẻ mặt hoảng sợ chạy vào nhà. Hóa ra con hươu này đang bị một người thợ săn cùng bầy chó săn đuổi bắt, trong lúc cùng đường không biết chạy đi đâu nên đã chạy vào và chui xuống bàn thờ của gia đình này để trốn.

Lúc này người thợ săn cũng chạy vừa đến nơi, liền muốn đòi hươu lại. Vị tân nương trong lòng rất lấy làm lạ, tự hỏi tại sao con hươu này lại chạy đến trú ngay bàn thờ nơi mọi người đang bái lạy tổ tiên. Thế là cô liền khuyên cha mẹ chồng không nên trả hươu lại cho người thợ săn, vì biết đâu con hươu này cùng gia đình có mối nhân duyên nào đó. Cô lập luận rằng chứ sao khắp nơi núi rừng rộng lớn này, ở đâu không chạy vào lại chạy vào nhà mình, bởi vậy cứu con hươu núi này mới là chuyện nên làm.

Cha mẹ chồng thấy con dâu nói cũng có lý, nên cũng không muốn trả lại hươu núi cho người thợ săn. Tuy nhiên, người thợ săn không đồng tình, liền nói: “Hươu núi này là do ta truy đuổi mà được, tuy rằng nó chạy vào nhà ông bà, nhưng nếu không phải ta dẫn theo bầy chó săn đuổi bắt, thì nó cũng không xuất hiện ở đây. Nếu ông bà không trả hươu cho ta, thì phải mua lại nó với giá cao, ta sẵn sàng bán nó lại cho ông bà”.

Lúc này hai bên cứ tranh cãi mãi không dứt, người con dâu mới nói: “Nếu như chúng tôi mua, thì ông bán nó giá bao nhiêu?”. Thợ săn đáp: “Hai mươi đồng bạc”.

Ông bà chủ nhà nghe xong thầm nghĩ, ta mới cưới dâu về, chi phí tất cả phải mất 15 đồng bạc, nay lại mua con sơn lộc này với giá tận 20 đồng bạc, thôi thì trả lại cho người ta coi như xong.

Thế nhưng tân nương một lòng muốn cứu con vật, cô quyết không từ bỏ, liên tục khuyên giải cha mẹ chồng tìm cách cứu hươu núi, ông bà chủ hai người cũng khó xử bởi tân nương mới bước về nhà chồng nên khó mà mở lời từ chối, đành phải mặc cả với người thợ săn mãi cho đến chiều tối.

Cuối cùng người thợ săn cũng nhân nhượng chịu giá 15 đồng bạc để nhường lại con hươu. Giá cả thì đã định, nhưng hai lão nhân lại cảm thấy bối rồi, liền quay sang cô con dâu nói thầm: “Nhà ta vừa phải chi tổn 15 đồng bạc để cưới con về, ngoài ra còn phải vay mượn của người ta 4 đồng bạc lo việc trên dưới, giờ sao có thể bỏ ra 15 đồng bạc để mua con sơn lộc này đây?”

Lúc này vị tân nương mới thưa với cha mẹ: “Giá đó không thành vấn đề, chỉ cần cha mẹ đồng ý mua lại con hươu này, con xin tình nguyện hoàn lại mười lăm đồng bạc của hồi môn, toàn bộ số tiền ấy sẽ được dùng để mua hươu”. Cha mẹ thấy cô con dâu quá kiên quyết, nên cũng thuận lòng chiều theo ý con. Người thợ săn có được bạc liền rời đi, tân nương liền đến bên bàn thờ vẫy tay ý bảo hươu núi bước ra, cô còn xoa đầu con vật để trấn an, dường như cảm kích trước nghĩa cử này, nhảy nhẹ vài cái, rồi chạy vào trong núi mất tăm kể từ đó.

Tin tức tân nương cứu hươu núi lan truyền đi khắp nơi, hàng xóm láng giềng không ngừng pha trò trêu cười, không hiểu sao cô con dâu nhà này lại làm việc ngu ngốc đến thế. Tất nhiên, ai nấy đều cho rằng dùng một khoản tiền lớn như thế để mua một con hươu là chuyện khó chấp nhận, ngay cả cha mẹ đẻ cũng chỉ trích cách làm của con gái. Tuy nhiên, cô con dâu phớt lờ hết mọi lời dèm pha, để mặc cho ai muốn nói gì thì nói.

Hai năm trôi qua, cô cũng đã hạ sinh được một bé trai kháu khỉnh vừa tròn 1 tuổi. Công việc nhà bận rộn, cô bèn để con trai ngồi chơi trên ghế. Lúc đó bỗng đâu hươu núi năm nào lại xuất hiện, hơn nữa còn dùng cặp sừng lớn và khỏe của mình nhấc chiếc ghế có đứa bé lên, chạy hai vòng quanh sân rồi hướng ngoài mà chạy mãi.

Người nhà của bé trai thấy hươu núi cắp đưa bé đi, lập tức già trẻ lớn bé trong nhà đều chạy đuổi theo, đuổi theo được một lúc thì bỗng đâu nghe một tiếng ầm động cả núi đồi, quay đầu nhìn lại, thì thấy ngọn núi phía sau nhà bỗng nhiên sạt lở, đè nát ngôi nhà của họ. Hết thảy người nhà chứng kiến cảnh tượng này mới biết rằng chính hươu núi vì muốn báo ân tân nương nên đã đến cứu họ. Con vật cắp đứa trẻ đi nhằm mục đích khiến người ta chạy đuổi theo nó mà tránh khỏi kiếp nạn. Hươu núi sau khi đã đạt được mục đích, liền buông đứa bé đang treo trên sừng ra, phóng mình thẳng vào rừng sâu, mất hút.

Kể từ vụ núi lở, vùng đất vốn có người sinh sống nay bị đất lở bao trùm, trở nên hoang vắng tiêu điều, không dấu chân người. Thế nhưng câu chuyện giải cứu hươu núi đã thật sự cảm động lòng người, khắp nơi xa gần đều khắc cốt ghi tâm rằng vạn vật đều có linh, động vật cũng có tình. Nếu cô con dâu mới về nhà chồng ngày ấy không chút lòng xót thương con vật gặp nạn, tiếc món tiền cứu con vật thì cả nhà đã không thoát khỏi cảnh vùi thân trong đất đá.

Làm người chỉ cần giữ được sự thiện lương, tự khắc sẽ được thần linh và vạn vật bảo hộ.