Trang chu

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về

Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông.

Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày.”

Vị giáo sư ngăn lại: “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao.”

Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.



Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem và tìm thấy một đồng tiền.

Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày.


Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình hào phóng, đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn: người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.

Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?” Người thanh niên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Chiếc vĩ cầm một dây

Dù chỉ còn một dây đàn, người nhạc sỹ vẫn không nản lòng và tạo nên một giai điệu thật đặc biệt.
Niccolo Paganini - một nghệ sỹ vĩ cầm đầy sắc thái và tài năng của thế kỷ 19 – đang đứng chơi một bản nhạc khó trong một khán phòng chật kín người. Một ban nhạc vây quanh cùng hòa nhạc với ông. Bất chợt, một dây đàn bị đứt và treo lóng lánh dưới cần đàn của ông.

Những giọt mồ hôi từ trán ông tuôn ra. Ông lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chơi, ứng biến một cách tốt đẹp. Dây đàn thứ hai lại bị đứt trước sự ngạc nhiên của nhạc trưởng. Và ngay sau đó là dây thứ ba. Giờ thì có ba dây đàn bị đứt đang đong đưa trên chiếc vĩ cầm của Paganini, khi người nghệ sỹ bậc thầy này hoàn thành khúc cao trào với chỉ một dây còn lại. Khán giả nhịp chân và trong phong cách lịch thiệp của người Ý, đại sảnh đã ngập tràn những tiếng “hoan hô”.


Khi tiếng vỗ tay khen ngợi lắng xuống, người nghệ sỹ vĩ cầm này yêu cầu mọi người ngồi xuống. Mặc dù họ hiểu chẳng còn cách nào để mong ông biểu diễn phần còn lại, nhưng mọi người đều yên lặng ngồi xuống chổ ngồi của mình. Ông nâng đàn lên cao cho mọi người nhìn thấy. Ông gật đầu với người chỉ huy dàn nhạc để bắt đầu chơi lại và rồi quay mặt về đám đông. Với một ánh mắt ngời sáng, ông mỉm cười và nói to: “Đây là Paganini với một dây đàn!”

Rồi ông đặt chiếc đàn Stradivarius một dây dưới cằm và chơi nốt đoạn cuối với chỉ một dây đàn. Trong lúc khán giả lắc đầu trong tột cùng kinh ngạc.

Cuộc sống của chúng ta có lẽ luôn ngập tràn bao rắc rối, lo toan, thất vọng và những điều bất cập. Thành thật mà nói, chúng ta mất hầu hết thời gian để tập trung và băn khoăn về những dây đàn bị đứt đoạn, dở dang, và những điều bất chợt – tất cả đều không thể đổi thay được.

Phải chăng bạn vẫn đang buồn đau vì những cung đàn bị đứt đoạn trong đời?

Có phải chỉ với dây đàn còn lại mà bạn sẽ chơi lạc điệu không?

Nếu đúng thế, liệu tôi có thể khuyên bạn đừng nản lòng, cứ tiếp tục và bắt đầu chơi lại chỉ với một dây đàn.

Hãy để nó ngân lên một giai điệu ngọt ngào mà cả thế giới khát khao với đầy ngẫu hứng.

Bạn có thể làm được nếu bạn muốn.

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Lòng tốt là vô giá

Lòng tốt vẫn giữ nguyên giá trị bất chấp thời gian.
Có một cậu bé nghèo tên là Howard Kelly, bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Hôm đó, cậu lục túi chỉ còn chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi mà bụng đang rất đói.

Cậu quyết định xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Cậu hốt hoảng khi thấy một cô bé dễ thương ra mở cửa. Thay vì xin ăn, cậu ta đành xin một ly nước uống. Cô bé nghĩ rằng cậu ta trông đang đói nên đem ra một ly sữa lớn.

Cậu uống từ từ, rồi hỏi: “Tôi nợ bạn bao nhiêu?”

Cô bé đáp: “Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt.”

Cậu ta nói: “Vậy thì tôi cảm ơn bạn nhiều lắm.”


Khi Howard Kelly rời căn nhà đó, cậu ta không những cảm thấy trong người khoẻ khoắn, mà còn thấy niềm tin vào con người, vào cuộc sống rất mạnh mẽ.

Sau bao năm, cô gái đó bị ốm nghiêm trọng. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị căn bệnh hiểm nghèo này. Tiến sĩ Howard Kelly được mời làm chuyên gia.


Khi nghe tên nơi ở của bệnh nhân, một tia sáng lạ loé lên trong mắt anh ta. Anh đứng bật dậy và đi đến phòng cô gái. Anh nhận ra cô gái ngay lập tức. Anh quay trở lại phòng chuyên gia và quyết tâm phải gắng hết sức để cứu được cô gái. Sau thời gian đấu tranh lâu dài, căn bệnh của cô gái đã qua khỏi. Anh cầm tờ hoá đơn thanh toán viện phí, viết gì đó bên lề và cho chuyển lên phòng cô gái.

Cô gái lo sợ không dám mở tờ hoá đơn viện phí ra, bởi vì cô chắc chắn rằng đến suốt đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.

Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn: “Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa.”

(Ký tên)

Tiến sĩ Howard Kelly.

Mắt đẫm lệ, cô gái xúc động thốt lên: “Lạy chúa, tình yêu thương bao la của người đã lan rộng trong trái tim và bàn tay con người.”

(*) Tiến sĩ Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Cô giáo chạy 250 km mua máy tính cho học trò

“Cô giáo như mẹ hiền”, câu nói này chắc có lẽ là thích hợp nhất dành tặng cho vị giáo viên dưới đây.

Cô giáo Liz Byron

Hãng thông tấn WBZ gần đây cho biết: “Sau khi trông thấy cảnh tượng 42 em học sinh phải sử dụng chung vọn vẻn 4 chiếc máy tính xách tay, một nữ giáo viên tại Mỹ đã quyết định tham gia cuộc thi chạy Maratông với chiều dài khoảng 250km trong 6 ngày, băng qua sa mạc Sahara khắc nghiệt, để cố gắng kiếm được số tiền 50.000 USD mua máy tính mới cho các học trò của cô”.

Được biết, người giáo viên kể trên là cô Liz Byron, 28 tuổi, hiện đang dạy học tại trường Boston Public (bang Massachusetts, Mỹ).

Thông tin cho biết thêm, cuộc đua maratông này có tên là Marathon Des Sable, được diễn ra hàng năm tại đất nước Ma rốc và cũng được xem như là một trong những cuộc đua khắc nghiệt nhất thế giới.

Theo đó, những người tham gia cuộc đua sẽ phải chạy khoảng 26 đến 50 dặm (tương đương 40-80 km) mỗi ngày, kéo dài trong 6 ngày liền. Bên cạnh đó, họ còn phải chịu đựng những trận bão cát và cái nóng lên đến 120 độ của sa mạc Sahara.

Câu chuyện đáng tự hào của vị giáo viên 28 tuổi này đã lan rộng khắp thành phố. Nhiều người dân tại đây cũng đã yêu thương và dành tặng cho cô danh hiệu “nữ anh hùng”.

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

Thành tín cảm động bốn phương

Từ xưa tới nay, cho dù ở phương Đông hay phương Tây, thành tín chân thật vẫn luôn được coi là một loại đức tính tốt đẹp. Trong hành trình của nhân sinh, người ta có thể mất đi một số lợi ích vật chất khi họ hành xử một cách thành tín và chân thật; tuy nhiên từ một góc độ khác, xác lập niềm tin vào sự thành thực là điều gì đó không để đo lường bằng tiền. Có được sự tin cậy là chìa khóa giúp người ta thành công trong cuộc sống. Do đó, thái độ đúng đắn đối với cuộc sống là lánh xa dối trá, lừa lọc và nông cạn. Không lừa dối, không lấp liếm, đây chính là nguyên tắc cơ bản để làm người.

Vào một buổi tối thứ Sáu nọ, một nghệ sĩ trẻ nghèo khổ đang đứng gần lối vào ga tàu điện ngầm như thường lệ và đang chơi đàn viôlông mà không để ý đến điều gì khác. Điệu nhạc thật đẹp đẽ, du dương và cảm động. Mặc dù người ta đang hối hả trở về nhà vào cuối tuần, nhiều người vẫn không kìm được ngoài việc rảo bước chậm lại khi đi ngang qua đó. Cứ một lúc, lại có người bỏ vài đồng vào chiếc mũ của người nghệ sĩ trẻ đặt trên nền đất.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Tối hôm sau, người nghệ sĩ trẻ lại xuất hiện trước lối vào ga tàu điện ngầm như thường lệ. Anh cởi chiếc mũ trên đầu và đặt nó lên sàn. Điều khác so với lần trước là anh lấy ra một tờ báo lớn trong túi xách và cũng cẩn thận đặt nó lên sàn. Anh đặt lên tờ báo vài viên đá nhỏ mà anh mang theo. Sau khi xếp đặt mọi thứ xong xuôi, anh chuyển sang chiếc đàn viôlông và chơi nó. Tiếng nhạc lần này nghe còn cảm động và du dương hơn trước đó nữa.

Không lâu sau, một đám đông tụ tập xung quanh chàng nghệ sĩ viôlông trẻ tuổi. Người ta bị thu hút bởi những chữ lớn viết trên tờ báo đặt trên sàn. Một số người thậm chí còn kiễng chân lên để xem. Chữ trên tờ báo viết: “Ngày hôm qua, một quý ông tên George Sung đã bỏ nhầm một vật quan trọng vào mũ của tôi. Xin nhanh chóng tới nhận lại.”

Mọi người đều muốn biết vật được nói đến là gì. Một số người thậm chí còn chờ đợi quanh đó để mong kiếm chác. Sau nửa giờ, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy đến trước chàng nghệ sĩ trẻ. Ông vỗ vai anh ta và hỏi một cách rời rạc: “Ôi chao, đúng là anh rồi! Anh thực sự đã quay lại. Tôi biết anh là một người thành thực và anh chắc chắn sẽ quay lại.” Chàng nghệ sĩ viôlông trẻ điềm tĩnh hỏi: “Ông có phải Mr. George Sung không?” Người đó gật đầu rất nhanh. Chàng nghệ sĩ viôlông lại hỏi: “Ông đã quên mất vật gì?” Quý ông đáp: “Chiếc vé số trúng giải của tôi, vé số trúng giải của tôi.” Chàng nghệ sĩ trẻ bèn lấy chiếc vé số ra khỏi túi áo. Cái tên “George Sung” được viết trên tấm vé. Chàng nghệ sĩ trẻ cầm tấm vé số trong tay, giơ cao lên và hỏi: “Có phải nó không?” George Sung gật đầu lia lịa, sau đó giật lấy tấm vé và hôn nó. Rồi ông ta ôm chặt chàng trai, nâng anh ta lên, và xoay anh ta hai vòng trên sàn.

Câu chuyện là như thế này. George Sung là một nhân viên tại một công ty. Mấy ngày trước, ông đã mua một tấm vé số của ngân hàng. Trưa ngày hôm trước, ngân hàng công bố người trúng giải. Tấm vé của ông đã trúng giải nửa triệu đô-la! Sau khi đi làm về, tâm trạng của ông rất vui vẻ và ông cảm thấy tiếng nhạc thật tuyệt vời. Do đó ông đã lấy tờ 50 đô-la trong ví và bỏ vào chiếc mũ. Nhưng ông lại sơ ý bỏ chiếc vé số trúng giải lẫn với tờ tiền. Chàng nghệ sĩ viôlông trẻ là sinh viên của một trường cao đẳng nghệ thuật. Anh đã lên kế hoạch tới Vienna để học lên cao hơn. Chuyến bay của anh lẽ ra đã khởi hành vào sáng hôm ấy. Nhưng khi sắp xếp hành lý vào ban đêm, anh đã phát hiện thấy chiếc vé số trúng giải 500 nghìn đô-la. Nghĩ rằng người mất nó sẽ quay trở lại để tìm, anh đã hủy vé chuyến bay buổi sớm để kịp tới trả lại đồ cho người bị mất.

Sau đó, có người hỏi chàng nghệ sĩ viôlông trẻ: “Anh cần tiền đi học. Để kiếm tiền vì điều đó, anh đã tới ga tàu điện ngầm mỗi ngày và chơi đàn. Tại sao anh không giữ tấm vé trúng giải 500 nghìn đô-la cho riêng mình?” Chàng nghệ sĩ đáp: “Ngay cả khi không có nhiều tiền, tôi vẫn sống hạnh phúc. Nếu mất đi sự chân thật và tin cậy của mình, tôi sẽ không hạnh phúc, thậm chí một ngày nào nữa.”


Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Nụ cười mang điều tốt đến cuộc sống

Một nụ cười toàn tâm là một ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới. Như ánh nắng và nhịp cầu, nụ cười mang đến sự ấm áp đến mọi người trên thế giới và khắp nơi trên thế giới sẽ đầy sự hòa ái.

Nụ cười mang lại điều tốt đẹp đến cuộc sống và mang hạnh phúc và an bình đến mọi người. Sức mạnh mà con người có được thì khác nhau. Nhưng nếu một người có tính thành thật và một nụ cười, người đó có thể làm cho người khác cảm thấy thoải mái và làm cho người xung quanh anh ta cảm thấy mình được tôn trọng và vui vẻ.

Vì thế, mặc dù một người không có nhiều năng lực, nhưng anh mang tính thành thật và một nụ cười, cuộc sống của anh ta sẽ thay đổi. Thành thật và nụ cười không chỉ có thể mang lại cho anh ta sự ấm áp và tình bạn, mà còn tạo ra hạnh phúc cho cuộc sống.

Một ngày nọ, Brian đến gặp một người khách hàng, nhưng hàng đã từ chối việc thương mại của anh ta vì thế anh rất thất vọng. Khi anh ta trở về công ty, anh đã tường trình việc này lên người quản lý. Người quản lý lắng nghe anh ta một cách chăm chú và đã cân nhắc một lúc. Rồi ông ta nói, “Vậy thử gặp anh ta lần nữa? Nhưng anh phải thay đổi tinh thần của mình và nhớ luôn đặt một nụ cười lên khuôn mặt của mình. Nếu anh có một nụ cười thân ái, người khách hàng sẽ có thể cảm nhận được sự thành thật của anh. ”

Ngày hôm sau, Brian đã làm theo lời khuyên của người quản lý, và luôn nở nụ cười trên khuôn mặt. Cuối cùng, người khách hàng đã bị tác động và đã ký kết giao ước công việc làm ăn. Từ hôm đó, Brian đã bắt đầu mang nụ cười của mình về nhà. Anh đã lập gia đình 18 năm, nhưng bởi vì sự đòi hỏi của công việc, anh đã không thể chăm sóc người vợ yêu quý của anh ta tốt và ít khi cười với cô ấy. Từ hôm đó, việc đầu tiên mà anh làm mỗi buổi sáng là nhìn vào gương và cười với chính mình và cười với vợ lúc ăn sáng. Vợ anh ta thật ngạc nhiên và trở nên rất phấn khởi. Hai tuần sau, anh ta đã cảm thấy mình đã có nhiều niềm hạnh phúc ở gia đình hơn hai năm vừa qua.

Vậy rồi Brian đã mang nụ cười của mình đến khắp mọi nơi. Tại lối vào công ty anh ta đã cười với người điều hành thang máy. Trong nhà hàng anh đã cười với người phục vụ và người nấu bếp. Tại thị trường chứng khoán anh đã cười với các nhân viên. Ngay cả người lạ, Brian đã đón chào họ với một nụ cười. Không lâu, Brian đã tìm thấy mọi người đã gửi lại cho anh ta một nụ cười, thu nhập thương mại của anh ta gia tăng đáng kể, và thu nhập cá nhân của anh đã gia tăng. Nụ cười chân thành của anh ta đã mang đến anh niềm hạnh phúc, cả về vật chất lẫn tinh thần.

Dĩ nhiên nụ cười phải đến từ trái tim trước khi nó có thể đến những người khác. Một nụ cười cũng giống như một cơn gió thoảng mùa xuân, mà có thể mang lại niềm ấm cúng trong lòng mọi người, hay là một ánh nắng vào mùa đông mà có thể làm tan vỡ băng tuyết. Một nụ là một một ngôn ngữ thầm lặng và sứ giả của điều tuyệt diệu. Nó thể hiện lòng tốt trên khuôn mặt và mang lại ánh nắng đến thế giới. Dale Carnegie, chuyên gia về những mối quan hệ cá nhân, đã khen tặng “nụ cười chân thành” trong bài thơ của ông, “Giá Trị của một nụ cười”.

Nó chẳng tốn gì cả, nhưng tạo ra rất nhiều. Nó làm giàu cho những ai nhận được, mà không làm hao mòn đối với người cho. Nó xảy đến trong tích tắc và kỉ niệm của nó có khi tồn tại mãi mãi. Không có người nào giàu có mà không sống không cần đến nó, và cũng không có ai nghèo mà không giàu thêm vì lợi ích của nó. Nó tạo ra hạnh phúc ở gia đình, nuôi dưỡng lòng tốt trong công việc và là dấu hiệu của tình bạn. Nó là sự nghĩ ngơi cho sự mệt mỏi, ánh sáng cho sự thất vọng, ánh nắng cho nỗi buồn, và là thuốc giải tự nhiên tốt nhất cho những lo lắng.

Một nụ cười là một đóa hoa nở bất diệt ở bất cứ nơi đâu có con người không cần biết đó là mùa gì hay nơi nào. Cái tâm của một người càng trong sáng và tử tế thì đóa hoa càng tuyệt đẹp. Cười với người khác là một sự kính trọng, hiểu biết và tin cậy. Nếu nụ cười có thể lan rộng khắp nơi, thế giới này sẽ trở thành một nơi thật tuyệt đẹp. Với nụ cười, niềm may mắn và hạnh phúc sẽ đến.

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Theo tự nhiên ở mọi lĩnh vực trong cuộc sống

Cổ nhân dạy rằng “Sống và chết là do bởi số mệnh; giàu có và quyền cao chức trọng là được định bởi trời đất”. Vì thế, mọi việc trong đời sống, đã có luật của tự nhiên. Những lo lắng của người đời là từ sự quan tâm của họ về được và mất hay hờn ghét từ một vấn đề nào đó. Vì thế người đời mất sự bình yên và thanh thản mà đáng lẽ họ phải có nhưng bị đánh mất vì họ cố tình tìm một cái gì đó. Ðể sống cho hay, một người không cần phải theo đuổi một điều gì và phải đối xử với mọi thứ trên đời bằng một tâm ý tĩnh lặng và theo luật của tự nhiên.



Có một câu chuyện vui như thế này: một con chó con cứ chạy vòng quanh đuổi lấy cái đuôi của nó, trở nên rất mệt mỏi và cuối cùng phải dừng lại và nằm thở. Một con chó lớn đi ngang qua thấy và hỏi nó chuyện gì. Con chó con nói “Bạn của tôi nói rằng nếu tôi bắt được cái đuôi của tôi, tôi sẽ được hạnh phúc mãi mãi. Vì thế, tôi cố bắt cái đuôi của tôi cho nên bây giờ tôi rất mệt” Con chó lớn thở dài “Khi tôi còn trẻ, tôi cũng nghe nhiều người nói với tôi như thế, nhưng hạnh phúc không bao giờ đến với tôi cả. Nhưng khi tôi không còn tìm kiếm, theo đuổi điều gì và theo đúng luật tự nhiên, tôi thấy rằng hạnh phúc đến với tôi từng giờ”.

Người ta kể rằng khi Yu Youren, một hoạ sĩ viết chữ đẹp, thăm viếng một trường tiểu học, một học sinh bé con hỏi ông ta một cách vô tư khi ông ta vuốt râu: “Ông Yu, khi ông ngủ ban đêm, ông để hàm râu ông bên trong hay bên ngoài cái mền?” Yu Youren cảm thấy bí ngay lúc đó và không biết phải trả lời sao. Khi tối đến ông đi ngủ, ông ta cảm thấy khó chịu cho dầu ông đặt hàm râu ở đâu, bên trong hay ngoài mền, và chịu đựng như thế suốt trọn đêm. Tuy nhiên, ông ta tìm được câu trả lời hay nhất: ông ta không cần để ý đến vấn đề này nữa và chỉ cần theo tính tự nhiên là được, có nghĩa là đôi khi để hàm râu ở ngoài và đôi khi ở trong.

Có một ông thầy viết chữ khác được mời tới chùa để viết chữ lên các tấm lụa, khi ông ta đang viết, một học sinh ngồi chung với ông để đổ mực và cùng lúc cho ông những ý kiến thật hay những lời phê bình thẳng thắn “Viết cách này xấu quá!”. Mỗi lần người viết chữ viết xong một hàng, nếu người học trò không bằng lòng, nghĩ rằng ông ta không tập trung, dùng hết khả năng để viết “Cách này càng quá tệ!” Cố gắng một cách kiên nhẫn, người viết chữ viết tất cả 84 hàng, tuy nhiên vẫn chưa lấy được lòng người học trò. Cuối cùng, khi người học trò đi tiểu trong phòng vệ sinh, ông ta tự nghĩ “lần này tao có thể tránh được cặp mắt cú đó”. Vì thế, ông ta bình thản và tự nhiên viết một hàng nữa. Khi người học trò trở lại và thấy viết như thế, cậu ta nói” Ah, câu này rất tuyệt mỹ”.

Hạnh phúc và vui sướng thật ra là một phần của đời sống, tuy nhiên rất nhiều người trên thế gian không biết hưởng thụ chúng. Rất nhiều người tìm danh, tìm lợi, tìm địa vị và vật chất sung sướng hằng ngày. Họ sống rất mệt mỏi nhưng vẫn không tìm được hạnh phúc và sung sướng. Họ không thể tưởng tượng rằng hạnh phúc và sung sướng không phải là điều mà họ tìm được trong lúc họ theo đuổi một điều gì đó và tầng thứ cao nhất của nhân loại là đạt được mà không theo đuổi. Nếu một người theo đúng luật tự nhiên và bằng lòng với tất cả những gì mà nó đến, thì may mắn và hạnh phúc sẽ đến với họ.

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Người bạn




Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán Cún Con” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện. “Chú bán mấy con cún con này với giá bao nhiêu vậy?” cậu bé hỏi.

Ông chủ trả lời “Khoảng từ $30 cho tới $50.”

Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. “Cháu có $2.37,” cậu nói, “cháu có thể coi chúng được không?“

Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra cún mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con cún con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con cún nhỏ bị liệt chân đó “Con cún con này bị làm sao vậy?

Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con cún con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. “Cháu muốn mua con cún con đó.“

Người chủ nói rằng “Chắc là cháu không muốn mua con cún đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn.“

Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng “Cháu không muốn chú cho cháu con cún con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền.“

Người chủ phản đối “Cháu đâu có muốn mua con cún đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con cún con khác.“


Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ “Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con cún nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!“

Ngụ ngôn: Thỏ thay răng

Trong một khu rừng nọ có một chú Thỏ rất nhát gan. Cứ nhìn thấy bóng dáng của Cáo là Thỏ vội quay đầu bỏ chạy. Có cách gì giúp mình không sợ Cáo nữa không? Suy nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ nghĩ ra một cách rất hay, ấy là thay một bộ răng trông thật hung dữ. Nó tìm đến bác sĩ Hạc, bảo:

- Bác sĩ Hạc yêu quý, bác chuyên chữa răng cho mọi người, xin bác thay cho cháu một hàm răng mới.

Bác sĩ Hạc ngạc nhiên:

- Sao thế? Răng của cháu vẫn còn rất tốt mà.

- Tuy răng của cháu không bị hỏng, nhưng mà nó quá nhỏ. Bác lắp cho cháu một hàm răng giống như của Sư tử ấy.

- Nhưng cháu muốn có hàm răng giống như của Sư tử để làm gì vậy?

- Cháu không muốn cứ nhìn thấy Cáo là phải chạy trốn nữa. Nếu mà làm cho Cáo phải chạy khi nhìn thấy cháu thì hay biết mấy.

Bác sĩ Hạc rất thông cảm cho hoàn cảnh của Thỏ, liền thay cho nó một hàm răng giống như của Sư tử. Thỏ soi gương, sung sướng thốt lên:

- Tuyệt quá, giờ mình sẽ đi tìm Cáo!

Thỏ vào rừng, xông xáo khắp nơi tìm Cáo. Lúc sau, Cáo từ bụi cây bước ra, tiến về phía Thỏ. Trong thấy Cáo từ xa, Thỏ sợ quá co giò chạy biến. Nó chạy đến nhà bác sĩ Hạc, lắp bắp:

- Bác… bác… sĩ ơi! Xin bác thay cho cháu hàm răng khác.

- Sao thế? Hàm răng này không tốt à?

- Không, không phải ạ! Hàm răng này vẫn nhỏ quá. Bác có hàm răng nào to hơn không ạ?

- Dù có thay hàm răng to hơn thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cháu sẽ vẫn sợ Cáo thôi. Thỏ con này, cháu nên thay tim ấy, bỏ trái tim Thỏ đi và thay bằng trái tim Sư tử thì mới được.

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Phán xét với lòng trắc ẩn

Có một câu chuyện cổ vui: một người cha và con trai đang cưỡi lừa trên đường. Một người qua đường bình phẩm họ, nói rằng, “Hai người tàn nhẫn đến nhường nào! Nhìn xem con lừa đáng thương mệt mỏi làm sao.” Vì vậy, người cha xuống khỏi con lừa và để cho con trai cưỡi. Một người qua đường khác chỉ trích họ bằng những lời: “Hãy nhìn cậu con trai tồi tệ kia! Anh ta cưỡi lừa nhưng để người cha khốn khổ của anh ta đi bộ!” Vì vậy, cậu con trai xuống khỏi con lừa và để cha cưỡi. Một người khác cũng chỉ trích họ bằng cách nói, “Hãy nhìn sự ích kỷ của ông bố! Ông ta cưỡi lừa và để con mình đi bộ.” Vì vậy người cha xuống lừa một lần nữa và bước đi với con trai, và suy nghĩ, “Bây giờ chúng ta yên ổn rồi.” Tuy nhiên, một người khác cười họ, “Hãy nhìn sự ngốc nghêch của hai người này! Con lừa để không và chẳng ai cưỡi nó!”



Cái gì là đúng và sai ở đây? Người ta chỉ lắc đầu và thở dài, “Có hai khía cạnh với mỗi câu hỏi. Nó không có ý nghĩa gì nhiều để mà tranh cãi.”

Tuy nhiên, nếu một người tu luyên là người qua đường, mọi thứ có thể đã hài hòa hơn nhiều. Bởi vì một người tu luyện tu “THIỆN”, tâm của anh ta đầy từ bi và lòng tốt, do vậy thế giới quan của anh ta khác. Không có vấn đề ở các tình huống mô tả ở trên anh ta gặp phải, một người tu sẽ nói với cái nhìn từ bi. Nhìn thấy cha và con trai cùng cưỡi lừa, anh ta sẽ nói, “Con lừa chăm chỉ và trung thành biết bao! Nó phục vụ chủ thật tốt!” Lúc nhìn thấy con trai cưỡi lừa và người cha đi bộ, anh ta sẽ nói, “Tình cảm của người cha thật lớn lao! Ông thà đi bộ còn hơn tiếp tục thoải mái và dễ dàng bằng việc cưỡi lừa.” Lúc nhìn thấy người cha cưỡi lừa và con trai đang đi bộ, anh ta sẽ nói, “Nhìn sự khôn ngoan của người con! Cậu ta đã học được sự tôn kính người lớn tuổi như một người con và chịu đựng những khó nhọc và nghĩ đến người khác ở tuổi còn trẻ như vậy!” Lúc nhìn thấy cả hai cha con đi bộ, anh ta sẽ nói, “Tâm của họ tốt làm sao! Họ thà đi bộ hơn làm gánh nặng cho con lừa.”


Mọi người đưa ra kết luận hoàn toàn khác nhau về cùng một điều bởi vì người qua đường thiếu từ bi và luôn luôn nhìn mặt xấu của vấn đề hoặc một người, bỏ qua mặt tốt. Một người tu luyện luôn duy trì lòng từ bi và, do đó, anh ta luôn có thể thấy những mặt tốt và đưa ra kết luận hoàn toàn khác. Thế giới quan và nhân sinh quan của anh ta hoàn toàn khác hẳn.
Một người từ bi phán xét với tâm từ bi. Mọi thứ trong mắt anh ta là một bài thơ sống động, một cái nhìn tốt đẹp, và một mùa xuân thịnh vượng. Người xấu phán xét với sự độc ác trong tâm. Anh ta rất cầu kỳ và chỉ trích tất cả mọi thứ thậm chí mặc dù nó rất đẹp.

Một người khôn ngoan biết rằng anh ta không biết gì, nhưng người ngu ngốc nghĩ rằng anh ta biết tất cả. Một người từ bi nghĩ rằng có nhiều cơ hội để hoàn thiện, nhưng một người xấu nghĩ rằng anh ta là đủ tốt. Tôi mong rằng tất cả chúng ta sẽ có sự phán xét với tâm từ bi để chúng ta có thể nhìn nhận một cách chân thật về tốt với xấu, chính với tà, khôn ngoan với ngu si và đúng với sai.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Hành thiện mà không cầu, tự nhiên được báo đáp

Vào thời nhà Thanh có một thương nhân họ Trương vượt sông Dương Tử từ phía bắc tới phủ Giang Ninh, hiện gọi là Nam Kinh, để thu nợ. Ông dự định sẽ trở về nhà vào dịp Tết Nguyên đán ngay trước khi kết thúc năm cũ. Cùng với hành trang trên vai, ông đã rời nhà từ rất sớm, nhưng phải ngồi ở dưới mái hiên của một ngôi nhà trong chợ để chờ cổng thành mở.

Sau khi chờ một lúc, ông Trương mệt mỏi đến mức phải bỏ cuộc, đặt chiếc túi vải đầy vàng bạc xuống, rồi ngồi lên nó, và nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi cổng thành mở, ông vội vã chạy ra cổng cùng với hành trang trên vai, nhưng quên mất chiếc túi vải mà ông ngồi lên. Khi ông phát hiện ra mình không mang túi theo, thì ông đã đi xa hơn 1 dặm (khoảng 0,3 dặm Anh). Ông lập tức hớt hải chạy lại chỗ ngồi. Nhưng chợ đã đông kín người và túi của ông không còn ở đó.



Ông Trương chau mày lo lắng và tìm xung quanh hy vọng ai đó sẽ gửi lại cho mình chiếc túi. Một cụ già đến và hỏi xem có chuyện gì. Cụ lắng nghe rồi mời ông Trương về nhà nói chuyện, “Lão thấy có một cái túi ở trên mặt đất khi mở cửa sáng nay. Lão không biết liệu đó có phải của ông không”. Ông Trương đáp,“Trong túi có hai phong bao, mỗi cái có một số lượng thoi bạc nhất định. Cái lớn hơn là của ông chủ của tôi, còn cái nhỏ hơn là của tôi.”Ông lão kiểm tra các món đồ trong túi, quả nhiên đúng như ông Trương mô tả. Do đó, ông lão đã trả lại túi cho ông Trương.

Ông Trương cảm động đến rớt nước mắt và muốn cảm tạ ông lão bằng thỏi bạc của mình. Ông lão cười và đáp, “Nếu lão thích tiền đến vậy thì lão đã không nói với ông về cái túi đó. Ông hiểu chứ?” Ông Trương hỏi tên ông lão và trở về nhà.

Khi ông Trương đợi phà qua sông, một cơn gió mạnh bỗng nổi lên. Nhiều thuyền đã bị lật, và nhiều hành khách đang bị chết đuối. Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, ông Trương đã động lòng trắc ẩn: “Hôm nay mình đã tìm lại được thoi bạc. Không nhờ có việc đó, thì mình có thể đã chết. Mình thực sự đã được tái sinh.” Ông đã dùng toàn bộ số tiền của mình để thuê người cứu những người đang bị chết đuối. Vài chục người đã được cứu nhờ thiện tâm của ông.

Tất cả những người sống sót đều đến cảm tạ ông Trương đã cứu họ. Một người tình cờ là con trai của lão nhân mà đã trả lại chiếc túi bị mất cho ông Trương. Ông đang trên đường trở về nhà tới Nam Kinh sau khi kết thúc việc buôn bán ở khu vực phía bắc sông Dương Tử. Ông Trương đã rất ngạc nhiên về điều này. Sau đó ông kể câu chuyện của mình cho những người có mặt ở đó, và mọi người đều ngạc nhiên trước sự việc kỳ lạ này. Họ cảm nhận được rõ ràng thiên lý về hành thiện đắc thiện quả. Sau đó, hai gia đình này đã trở thành thông gia.

Trong câu chuyện này, vị lão nhân đã không bị mê muội bởi tiền tài và không đòi báo đáp. Ông không chỉ cứu ông Trương trong khổ nạn mà còn gieo mầm thiện trong tâm của ông Trương, do đó đặt định được cơ duyên để con trai ông được cứu sau này.

Bạn có thể hình dung được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như vị lão nhân đó bị mê muội bởi tiền tài không? Ông Trương có thể sẽ tự vẫn vì bị mất số tiền lớn, và tiếp đó, sẽ không có cơ hội để cứu nhiều người khỏi chết đuối, trong đó có cả con trai của lão nhân đó. Ngay cả khi ông Trương không chết và có lòng trắc ẩn đối với những người đang bị chết đuối, thì ông cũng sẽ không có tiền để thuê người cứu họ.

Mặt khác, tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu như ông Trương không quan tâm gì đến những người đang chết đuối do họa vô đơn chí của mình. Cổ nhân có câu,“Hành thiện mà không cầu báo đáp sẽ khai mở thiện tâm của người khác và giải được khổ nạn của bản thân; cứu người trong lúc khốn đốn sẽ giúp họ tích lũy của cải để hành thiện và nhận được sự giúp đỡ của người khác.”

Cuối cùng, xin có lời khuyên như sau: “Thà làm chút điều thiện để tích phúc cho tương lai còn hơn ngán ngẩm trước tha hóa đạo đức, thà hàng ngày giúp người để gieo trồng cơ duyên giải trừ khốn đốn còn hơn ngán ngẩm trước đạo đức suy đồi.”

Câu chuyện được trích từ cuốn Hi Triều Tân Ngữ của Từ Tích Linh và Tiễn Vịnh.

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

HÃY YÊU THƯƠNG KHI CÒN CÓ THỂ



Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.

Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chu

yện…

Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.

Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.

Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.

Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi”.

“Không sao mà, tôi hiểu…” – Ông chồng già đáp lời.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: “Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà”.

Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.

Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: “Bà ăn đi, đó là món bà thích mà”.

Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn còn cơ hội cho họ”. Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: “Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?”.

Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.

Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu bà”.

Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.

Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghĩ “Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.

Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim…

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.

Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.

Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.

Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: “Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống.

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Bản chất

Vào một buổi chiều chủ nhật nắng vàng ấm áp tại Oklahoma City, Bobby Lewis, một người cha tuyệt vời, đưa hai đứa con trai nhỏ đi đến sân chơi thiếu nhi. Anh đến quầy bán vé và hỏi “Giá vé bao nhiêu vậy anh?”


Người bán vé trả lời “Ba đô cho anh và ba đô cho trẻ em trên sáu tuổi. Nếu mà bé nào bằng hoặc dưới sáu tuổi thì vào cửa tự do. Các con của anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Bobby trả lời “Bé này 3 tuổi và bé này 7 tuổi, vậy tôi phải trả cho anh 6 đô.”

Người bán vé kêu lên “Anh trúng xổ số hay sao? Nếu anh nói đứa con lớn của anh 6 tuổi anh có thể tiết kiệm được 3 đô. Tôi đâu có nhận ra được.” Bobby trả lời “Đúng, anh không nhận ra được nhưng những đứa trẻ này nhận ra được.”

Trong mọi lúc, nhất là những lúc khó khăn, khi mà đạo đức trở nên quan trọng hơn tất cả, bạn hãy làm sao để trở thành gương mẫu cho mỗi người bạn đang cũng làm việc và cùng sống.

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Bạn là một cái cây cho người khác?

Thuở xưa, có một người đàn ông không làm được điều gì to tát cả, không có tiền và chán nản. Một đêm, ông ta cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm và đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.



Trước khi tự tử, ông ta khóc rất lớn và hồi tưởng tất cả những khổ nạn trong suốt cuộc đời của ông ta. Trên một tảng đá cạnh cái vực có một cây nhỏ. Sau khi nghe người đàn ông khóc lóc, kể lể, cái cây cũng khóc vô cùng thảm thiết. Khi người đàn ông thấy cái cây cũng khóc, ông ta hỏi: “Cây cũng khóc hả. Có phải cây cũng chịu đựng nhiều đau khổ như tôi không?”

Cái cây nói: “Tôi là một cái cây đau khổ nhất trên thế gian. Nhìn tôi đi, sống trên cái tảng đá, chỉ toàn là đá, không có đất để sinh sản và không có nước để uống. Tôi không đủ ăn suốt đời. Hoàn cảnh đau khổ này làm các cành cây của tôi khô đét và không nẩy nở được, vì thế trông tôi rất thảm não từ lúc mới sinh ra. Gốc của tôi rất cạn làm cho tôi không đứng vững trước gió, và không thể chịu nỗi cơn lạnh trong mùa đông. Trông tôi rất yếu so với các cây khác, nhưng thật ra đời sống của tôi còn cực hơn là chết”.

Người đàn ông không thể chịu được nữa vì quá thương hại cho cái cây bèn nói: “Nếu như vậy thì tại sao bạn không kéo thân ra mà chết chung cho rồi”. Cái cây nói: “Chết thì dễ lắm, tuy nhiên, không có bao nhiêu cây mọc trên vực này cả, tôi không thể chết được”. Người đàn ông không hiểu nổi. Cây nói tiếp: “Bạn có thấy có tổ chim trên thân tôi không”. Hai con chim vành khuyên làm cái tổ này và chúng đã sống và sanh sôi nẩy nở trên thân tôi. Nếu tôi chết đi, thì hai con chim này sống ở đâu?”

Người đàn ông dường như hiểu được điều gì đó sau khi nghe những lời này, và thối lùi lại cách ra xa vực thẳm.

Thật ra, mỗi chúng ta không chỉ sống riêng cho mình ta. Không cần biết là một con người thấp kém đến đâu, người đó vẫn là một cây to lớn cho mọi người khác.

Thật là kỳ lạ đôi khi chúng ta nghe rằng “con người là những con vật ích kỷ” và “nếu một người mà không sống riêng cho họ, họ sẽ bị trời giết”đã trở thành những luật lệ thông thường mà rất nhiều người sống theo. Thật ra, cũng có rất nhiều người sống ngược lại. Bạn nhìn chung quanh và tìm thấy rằng:

Nếu một người chỉ sống một mình, càng giàu có, thì ông ta càng lo lắng và càng lộn xộn.

Một người sống vì người khác, mặc dầu nghèo đói, ông ta vẫn có một đời sống vui vẻ và hạnh phúc.

Vậy thì theo bạn đời sống hạnh phúc là gì?

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

Di chúc của nhà triệu phú

Ba mươi năm trước đây tại thủ đô Washington, D.C., vợ của một nhà doanh nhân đã bỏ rơi chiếc ví của cô ấy tại bệnh viện trong một đêm mùa đông. Nhà doanh nhân này rất lo lắng và quay lại bệnh viện để tìm ngay trong đêm đó, bởi vì trong chiếc ví không chỉ chứa $100,000 mà còn có cả các tài liệu marketing rất quan trọng.


Khi người doanh nhân vội vã tới bệnh viện, ông ta nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn nằm ngay dưới chân bức tường hành lang, đang run lên vì lạnh, và trong tay cô gái đó có chính xác chiếc ví mà vợ ông đã bị mất.

Cô gái tên là Hiada, cô tới bệnh viện để đưa người mẹ đang bị ốm tới khám bác sĩ. Người mẹ và cô con gái, hai người đang dựa vào nhau để sống, họ rất nghèo, họ bán mọi thứ đáng giá và gom góp chỉ vừa đủ số tiền để nhập viện và ở bệnh viện trong một đêm. Không có tiền, họ sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện vào ngày tiếp theo.

Đêm đó, Hiada đã bị bỏ lại bơ vơ trong hành lang của bệnh viện. Cô ấy cầu nguyện xin Chúa nhân từ cứu giúp và hy vọng sẽ gặp được một quý nhân nào đó sẽ cứu giúp được mẹ cô. Đột nhiên, một người phụ nữ đi từ trên hàng lang xuống và đã đánh rơi chiếc ví mà không hề để ý và vội vã đi qua, có lẽ bởi vì cô ấy đang phải mang một thứ gì đó trên tay. Hiada là người duy nhất ở hành lang lúc đó, cô đã tới và nhặt chiếc ví lên. Khi cô chạy tới sau cánh cửa phía sau người đàn bà kia, thì bà ấy đã ở trên ô tô.

Hiada quay trở lại phòng bệnh viện. Khi mở chiếc ví ra, cả hai mẹ con đều sock vì số tiền quá lớn. Họ đều ngay lập tức nghĩ rằng số tiền kia sẽ có thể giúp mẹ cô ấy chữa bệnh. Tuy nhiên, người mẹ đã nói với Hiada quay lại hành lang và đợi người đánh rơi kia quay lại để tìm.

Bất chấp mọi nỗ lực giúp đỡ cứu chữa của nhà doanh nhân, mẹ của Hiada đã ra đi và để người con gái nhỏ ở lại một mình. Sau đó,nhà doanh nhân đã giúp đỡ cô con gái nhỏ bé kia, người đã mất đi cả gia đình. Người mẹ và cô con gái không chỉ giúp người doanh nhân lấy lại $100,000, mà quan trọng hơn là những tài liệu marketing đã giúp nhà doanh nhân về sau thành công hơn bao giờ hết và trở thành một nhà triệu phú chỉ sau đó không lâu

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hiada,( với sự giúp đỡ của nhà doanh nhân), cô đã trợ giúp cai quản việc kinh doanh của nhà triệu phú. Mặc dù nhà triệu phú không bao giờ bổ nhiệm cô vào một vị trí nào thực sự, nhưng trải qua rất nhiều thời gian thử thách và học tập, những kinh nghiệm thông thái của nhà triệu phú đã ảnh hưởng tới cô, giúp cô trở thành một nữ doanh nhân thực sự.

Vào những năm sau này, ông đã tham vấn Hiada rất nhiều ý kiến giải quyết cho rất nhiều vấn đề gặp phải. Khi mà ông sắp xa rời thế giới, ông đã để lại những dòng đầy từ bi:

“Trước khi tôi biết Hiada và mẹ cô ấy tôi đã thực sự mất hết tiền, nhưng khi tôi đứng trước bà mẹ và cô con gái, người đã tìm thấy một số tiền rất lớn của tôi khi mà họ đang trong cảnh bệnh tật và nghèo đói nhưng vẫn không màng tới số tiền của tôi, tôi nhận ra rằng họ mới là những người giàu nhất. Họ đã giữ được những tiêu chuẩn đạo đức cao nhất của con người mà một người doanh nhân như tôi còn thiếu. Tiền của tôi có được phần lớn là do những trò tiểu xảo và tranh nhau với người khác. Đó là những người mà họ làm cho tôi hiểu được tài sản quan trọng nhất trong cuộc đời là giá trị đạo đức của họ. Tôi cứu giúp Hiada không chỉ vì trả ơn hay vì sự cảm thông. Mà là vì tôi thấy cô ấy như một hình mẫu chuẩn mực của một con người.

Khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ luôn nhớ rõ rằng tại bất kỳ thời điểm nào cái gì tôi nên làm, cái gì không, tôi nên kiếm tiền thế nào, tôi không nên kiếm thế nào. Đó là lý do cơ bản cho sự thịnh vượng trong kinh doanh của tôi sau này và khi tôi đã trở thành nhà triệu phú. Sau khi tôi chết, hàng triệu đô la của tôi sẽ kế thừa lại hết cho Hiada. Đó không chỉ là để cho mà nó sẽ mang lại thành công hơn và thịnh vượng hơn cho việc kinh doanh sau này. Tôi tin chắc rằng người con trai thông minh của tôi sẽ hiểu được những suy nghĩ của cha mình.”

Khi người con trai của nhà triệu phú đi du học trở về, anh đã đọc rất kỹ bức thư của cha và ngay lập tức ký các giấy tờ chuyển nhượng mà không một chút đắn đo gì : “Tôi đồng ý để Hiada thừa kế toàn bộ tài sản của cha tôi. Tôi chỉ có một đề nghị rằng Hiada sẽ trở thành vợ của tôi.”

Sau khi đọc xong và nhìn thấy chữ ký của người con trai nhà triệu phú, Hiada đã nghĩ rất nhanh và đã ký vào: “Tôi xin nhận mọi tài sản thừa kế từ thế hệ trước, bao gồm cả người con trai của ông”.