Trang chu

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Tình bạn cảm động của chú chó bị mù

Một căn bệnh quái ác đã khiến cô chó Lily không thể nhìn được nữa, từ đó Maddison đã trở thành cô chó dẫn đường kiêm bạn thân thiết của Lily.

Lily là một cô chó Đan Mạch rất đẹp, thế nhưng khi Lily được 6 tuổi, một căn bệnh quái ác đã xảy ra với cô bạn chó đáng yêu: lông mi của Lily mọc ngược vào trong hai mắt của bạn ấy. Nếu để tình trạng đó tiếp tục xảy ra, sức khỏe của Lily sẽ càng bị nguy hiểm hơn. Thế nên, các bác sỹ thú y đã buộc phải bỏ đi hai mắt của Lily. Và Maddison – “bạn thân” của Lily – lúc đó được 7 tuổi, đã tình nguyện trở thành cô bạn chó dẫn đường cho Lily đáng thương. Kể từ đó đến nay, Lily và Maddison đã trở thành “đôi bạn” không tách rời.

Lily (trái) và người bạn đồng hành của mình.

Maddison là cô chó dẫn đường rất tốt. Mỗi khi hai bạn chơi với nhau, Maddison sẽ là người dẫn đường còn Lily đi theo sau. Thỉnh thoảng, Maddison lại chạm vào Lily để cô bạn biết đường đi. Không chỉ đóng vai trò “người dẫn đường”, Maddison còn rất quan tâm đến Lily, luôn trông chừng cho cô bạn nhỏ của mình nữa. Hai cô bạn vẫn sống với nhau tại gia đình cũ cho đến tháng 7 vừa rồi, khi chủ nhân của hai bạn chó này gặp khó khăn trong việc nuôi chúng. Vì thế Maddison và Lily đang cần tìm kiếm chủ mới. Vấn đề là hai bạn chó này buộc phải được bán theo… đôi, vì thế từ tháng 7 đến bây giờ vẫn chưa ai nhận hai bạn í cả. Lily và Maddison vẫn đang ở trung tâm Dogs Trust (Shrewsburry, Anh) để chờ một người nào đó đến nhận về nuôi. Hàng ngày, hai bạn vẫn thường chơi đùa cùng nhau ở trên bãi cỏ của trung tâm. Maddison “trông nom” Lily, từ việc đi lại, ăn uống, luôn có mặt và giúp đỡ Lily bất cứ khi nào Lily cần.


Lily chơi cùng Maddison.

Mặc dù thiếu đi đôi mắt, nhưng dường như các giác quan khác của Lily trở nên rất nhạy cảm. Cô Louise Campbell, quản lý trung tâm Dogs Trust, nói rằng Lily có thể nhận biết được lúc nào thì Maddison đang ở gần bên: “Hai đứa thường cuộn tròn lại và nằm ngủ cạnh nhau. Khi chơi cùng nhau, Lily và Maddison gần như hiểu được nhau vậy. Khi Lily muốn tiến về phía trước mà Maddison lại đang chắn đường, tiếng sủa của Lily sẽ cao hơn bình thường và thế là Maddison sẽ đứng sang một phía.” Hầu như mọi người ai cũng đều yêu quý hai cô chó hiền lành, ngoan ngoãn và có tình bạn rất đáng quý này.


Ngoại trừ việc không nhìn được thì Lily có thể làm mọi thứ như một cô chó bình thường. Nếu bạn nhìn Lily từ xa hoặc thoáng qua, bạn sẽ khó có thể nhận ra cô chó này gặp vấn đề về mắt.

Trong suốt quãng thời gian dài, Maddison đã luôn là người bạn đồng hành bên cô chó Lily. Không chỉ là cô chó dẫn đường, Maddison còn là bạn thân, “bảo mẫu” của Lily. Điều đặc biệt là dường như Maddison chưa bao giờ quên “nhiệm vụ” đó của mình: luôn luôn ở bên bạn khi cần, luôn quan tâm và chăm sóc cho bạn.

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

10 Hành động nhỏ tạo nên khác biệt lớn

1. Hãy khen ngợi ai đó. Ví như: nữ thu ngân cửa hàng tạp hóa, nhân viên quầy hàng siêu thị Wallmart, thợ pha cà phê Starbuck. Đừng rụt rè, hãy là chính bạn.

Bạn thật tuyệt.

2. Hãy kiệm lời phàn nàn và hào phóng lời khen ngợi!

Nhìn bạn thật xinh đẹp.

3. Hãy nở một nụ cười. Những nụ cười có sức mạnh to lớn.


4. Và hãy nói lời cảm ơn. Bạn sẽ ngạc nhiên đấy, khi rất nhiều người có vẻ ngoài khó tính nhưng sẵn lòng mỉm cười với bạn.

Ồ, cám ơn bạn.

5. Vẫy tay chào lịch sự người nhường đường, khi họ để bạn vượt lên phía trước giữa đoạn giao thông đông đúc.


6. Giữ cửa mở cho người đi theo sau bạn.

Chúa phù hộ bạn.

7. Hãy chợp mắt. Giấc ngủ ngắn thật tuyệt vời.


8. Hãy là người tốt bụng. Mọi người vẫn đang tranh đấu với nhau vì điều gì đó, và bạn sẽ không bao giờ biết được họ đang trải qua những gì. Lòng tốt có thể khiến mọi điều khác biệt.

Hãy tốt bụng với người khác!

9. Hãy bắt tay thật chắc. Bạn muốn có ấn tượng tốt, hãy nhìn vào mắt đối tác, và bắt tay họ như một người đáng tin cậy.


10. Dành ít phút mỗi ngày và bày tỏ lòng biết ơn đối với một điều gì đó. Đôi khi chúng ta nhận ra bản thân đang bị cuốn vào những vấn đề vụn vặt hoặc bế tắc trong cuộc sống, mà quên mất những điều tốt đẹp chúng ta vốn có.

Tôi thấy cuộc sống như một món quà và tôi không có ý định lãng phí nó.

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Chiếc bánh mỳ cháy

Khi tôi còn là một đứa trẻ, mẹ luôn tất bật chuyện nấu nướng dọn dẹp và chuẩn bị chu đáo cho tất cả mọi người. Tối nọ, sau cả ngày lao động vất vả, mẹ đặt đĩa trứng, xúc xích và những chiếc bánh mỳ quá lửa lên trước mặt ba tôi.


Tôi đã chờ đợi xem phản ứng của ba như thế nào, hẳn ông sẽ rất giận dữ. Tuy nhiên, tất cả những việc ông làm là lấy bánh mỳ bị cháy, quệt bơ mứt ăn với xúc xích từng miếng một và mỉm cười với mẹ. Sau đó ba quay sang hỏi tôi hôm nay đi học thế nào.

Khi tôi đứng dậy vào phòng học bài, tôi nghe tiếng mẹ nói xin lỗi ba vì làm bánh mỳ cháy. Và tôi sẽ không bao giờ có thể quên điều ba tôi nói: “Em yêu à, anh rất thích những chiếc bánh mỳ cháy”.

Tối muộn đó, ba vào giường hôn lên trán và chúc tôi ngủ ngon. Không kìm nén được, tôi liền hỏi ba rằng “ba thực sự thích ăn những chiếc bánh bị cháy?”. Ba ôm tôi vào lòng và nói: “Mẹ của con đã phải làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ thực sự mệt, bên cạnh đó chỉ một chút bánh bị cháy không bao giờ có thể làm tổn thương bất kỳ ai. Con biết không, trong cuộc sống còn có rất nhiều thứ không hoàn hảo và cả những con người không hoàn hảo. Ba cũng không phải là người tốt nhất, có lúc ba đã quên ngày sinh nhật của mẹ, quên những kỉ niệm giống như bất kỳ ai, nhưng mẹ con chưa bao giờ đòi hỏi hay trách móc gì cả”.

Cái mà tôi học được trong nhiều năm qua chính là biết chấp nhận những lỗi lầm của nhau và vui mừng với những nét độc đáo của nhau. Chúng ta có thể mở rộng bất kì mối quan hệ nào, thực tế, sự thấu hiểu là nền tảng cơ bản cho mọi mối quan hệ bao gồm tình bạn, tình vợ chồng hay cha mẹ – con cái. Đừng đặt chìa khoá hạnh phúc của bạn trong túi người khác, hãy giữ nó cho mình nhé.

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Bữa Tiệc – Một câu chuyện cảm động

Ký ức về một “bữa tiệc” đặc biệt với người đàn ông đáng kính đã khiến Văn Văn không bao giờ quên. Không có hoa tươi, không có rượu ngon, thức ăn trang hoàng lộng lẫy, chỉ có tiếng cười vang, lòng nhân hậu, yêu thương của hai con người chia sẻ cùng nhau bữa tiệc. Bộ phim ngắn nhưng xúc động, chứa chan lòng tin yêu cuộc sống và thấm đẫm tình người.


Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Một người khác của bạn trên Thế giớ




(Ảnh: Vương Gia Ích/ Đại Kỷ Nguyên)

Trên thế giới này có tồn tại một con người khác của bạn chăng? Đây là một chủ đề rất thú vị.
Có lẽ rất nhiều người đã có tâm lý cảm ứng như vậy, cảm giác có người nào đó rất giống mình, quả thật giống như bản sao của mình vậy, lại không có vi phạm cái gọi là bản quyền mà sống ở một đất nước xa xôi khác.

Trước thập niên 80 của thế kỷ 20, nước Mỹ có một câu chuyện chân thật về một kẻ lang thang và một nhà triệu phú. Kẻ lang thang Denver Moore không trải qua bất kỳ sự giáo dục nào, bị chìm trong chế độ nô lệ người da đen của thế kỷ 20, mỗi ngày không ngừng vì “chủ” mà nhặt bông sợi. Cuộc sống của ông như bị mắc kẹt trong một khe thời gian, không thể nào thoát khỏi và thay đổi. Ông từng trông coi cây thuốc lá, vì dự định cướp xe bus và bị bắt, thậm chí bị đưa vào nhà tù Ăng-gô-la. Cuộc sống lang thang quanh năm khiến ông dần dần phong bế chính mình, biến thành một người rất thích đánh đấm tranh đấu. Một lần, ông nhảy lên một toa xe lửa, đi vào một thành phố xa lạ. Trải qua bao thăng trầm, ở khu ổ chuột ông gặp triệu phú Ron Hall và vợ của ông Debbie.

Ron Hall từng bán đồ hộp cho một cửa hàng để kiếm sống, sau đó đầu tư vào ngân hàng, mua bán tác phẩm của Picasso – họa sĩ nổi tiếng, rồi buôn bán với các quốc gia khác. Nhờ vào việc mua bán đó mà ông ngày càng giàu có, tại Hollywood ông sở hữu khuôn viên rộng lớn, một tòa lâu đài kiểu dáng Châu Âu cổ để triển lãm tranh, vì vậy ông càng ngày càng mất phương hướng, xa cách gia đình. Trong khi ông không ngừng truy cầu lợi ích vật chất, dùng tri thức nghệ thuật lấy lòng những nhà triệu phú Châu Âu, thì vợ của ông lại hướng về tâm linh, chăm sóc người nghèo khó. Ron Hall nhất mực truy cầu đạt được thành công và sự tán thành của xã hội, mà vợ ông thì hết lòng phó xuất. Bởi vì chí hướng hai người bất đồng nên dần dần không thể chấp nhận nhau.

Sau khi Ron Hall có người tình, vợ ông Debbie trong lúc sửng sốt lại biểu hiện ra sự tha thứ vô bờ, đối mặt với “vợ hai” của chồng, bà Debbie tự mình gọi điện cho đối phương, bình tĩnh nói rằng sẽ không vì cô ta hẹn hò với chồng mình ở bên ngoài mà trách cứ cô ta, mà là tự trách không làm tốt vai trò của người vợ, đối với điều này bà sẵn lòng thừa nhận trách nhiệm. Đồng thời, Debbie cũng nói cho đối phương biết, hy vọng cô ta có thể tìm được một người không chỉ yêu cô ta, mà còn có thể tôn trọng con người của cô. Debbie từ đầu đến cuối rất bình tĩnh nói chuyện với đối phương, toàn bộ quá trình đó chồng của bà cũng đứng bên cạnh điện thoại mà nghe, sự lương thiện và rộng lượng của vợ làm ông ngỡ ngàng. Khi sắp kết thúc cuộc trò chuyện, Debbie nói cho đối phương biết, nhất định sẽ cố gắng làm một người vợ tốt. Bà tin tưởng, chỉ cần mình làm được rất tốt, đối phương sẽ không còn liên lạc với chồng của bà nữa.

Toàn bộ quá trình, Debbie không có trách cứ, không có cuồng loạn, cũng không yêu cầu đối phương điều gì, mà chỉ là bình tĩnh tha thứ đối đãi với nguy cơ của cuộc hôn nhân này. Để tìm lại hạnh phúc, được Debbie khích lệ, họ đã đi đến khu ổ chuột dành cho kẻ lang thang (trong một giấc mơ, Debbie mơ thấy rằng có người ở khu ổ chuột đó sau này sẽ làm thay đổi thành phố này). Chính là bởi nhân duyên ấy, họ đã gặp kẻ lang thang Denver Moore.

Một kẻ lang thang, một triệu phú, hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau, truy tìm giá trị khác nhau, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Debbie, kẻ lang thang đã thoát khỏi khốn cảnh cuộc sống không nhà để về, cũng vì Debbie hết tâm hết lực trợ giúp khu ổ chuột, mà nhà triệu phú và kẻ lang thang (Debbie) đã kết xuống tình hữu nghị thâm sâu, và thay đổi trở nên ngày càng lạc quan và khoan dung.

Chuyện xưa của họ được ghi lại trong cuốn sách bán rất chạy ‘Một người khác của bạn trên thế giới’. Câu chuyện xưa chân thật này, thể hiện sự chân thực của cuộc sống – lòng lương thiện của con người, khoan dung và tình yêu, đan xen sự tham lam, hoang mang và vui mừng. Có lẽ, trên thế giới này thật sự tồn tại một con người khác của bạn, qua cuộc đời người đó, bạn có thể nhận ra con người thật của mình, cũng qua cuộc đời người ấy, bạn nhìn thấy nội tâm của mình.

Đoạn cuối của cuốn sách, có một lời nói khiến độc giả phải suy ngẫm thật sâu, Denver Moore thoát khỏi thân phận kẻ lang thang trong một lần diễn thuyết đã nói: “Sự thật là, dù chúng ta giàu có hay nghèo hèn, hoặc bình thường. Thế giới này đều không phải là nơi dừng chân cuối cùng của chúng ta. Cho nên tại một khía cạnh nào đó mà nói, hết thảy chúng ta đều là kẻ lang thang – cũng chỉ đang từng bước từng bước trở về nhà”.

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Chuyện nồi cơm của Khổng Tử



Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò yêu của Khổng Tử

Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, các nước chư hầu loạn lạc, dân chúng phiêu bạt điêu linh, lầm than đói khổ … Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí; tất cả đều quyết tâm theo thầy đến cùng.

May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo … Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi thì một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất phần việc nấu cơm

Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ.

Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng …

Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!”

Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về … Nhan Hồi lại luộc rau … Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ …

Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên; tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.

Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Các con ơi! Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ được tấm lòng trong sạch, các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước …

Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm. Bữa com đầu tiên trên đất Tề làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ. Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?

Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”

Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?”

Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”

Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”

Nhan Hồi thưa: “Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi … nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em …

Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi … bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và … thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!

Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!”

Những bài học từ cuộc sống



Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.

Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với tên trộm”.

Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ.” Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.

Có lần Ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hàng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”

Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gởi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành động.

Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ.

Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp sáng cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn Ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”

Cái tôi ngạo nghễ của Ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của Ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó Ta vứt đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.

Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà Ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật. Người thầy là người thông qua đó ta bắt đầu học cách học hỏi.

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

BÀI HỌC VỀ ĐẠO ĐỨC



Một bác sĩ vào bệnh viện vội vàng sau khi nhận được cuộc gọi cho một ca phẫu thuật khẩn cấp. Ông nhanh chóng thay trang phục và đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Ông đã gặp cha của cậu bé sẽ được phẫu thuật đang đứng đợi. Khi nhìn thấy ông, cha cậu bé hét lên:

“Tại sao ông lại đi lâu vậy? Ông có biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm không? Ông không có bất kỳ ý thức trách nhiệm nào à?”

Bác sĩ mỉm cười và nói:

“Tôi xin lỗi, tôi không ở trong bệnh viện & tôi đã đi nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi. Và bây giờ, tôi muốn anh bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi …”

“Bình tĩnh thế nào được nếu là con trai của ông đang nằm trong căn phòng này , ông sẽ bình tĩnh được không? Nếu con trai của ông sắp chết ông có bình tĩnh nổi k
hông?” – Cha cậu bé nói một cách giận dữ.

Bác sĩ mỉm cười một lần nữa và trả lời:

“Tôi sẽ nói lại những gì trong Sách Thánh viết “Chúng ta đến từ cát bụi và sẽ trở về cát bụi”, may mắn là tên của Thiên Chúa, các bác sĩ không thể kéo dài cuộc sống, hãy đi và cầu nguyện cho con trai của anh, chúng tôi sẽ làm những gì tốt nhất nhờ ân điển của Đức Chúa Trời “

“Đưa ra lời khuyên khi ông không quan tâm luôn dễ dàng như vậy
” – Cha cậu bé nghĩ thầm .

Ca phẫu thuật mất khoảng vài tiếng đồng hồ, sau đó các bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với những nụ cười rạng rỡ.

“Cám ơn Chúa , con trai của anh được được cứu !”

Không chờ đợi câu trả lời của người cha, ông đã chạy như bay ra thang máy và không quên nói vọng lại “Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, hãy hỏi các y tá !”

“Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao?” – Cha cậu bé nói hằn học khi nhìn các y bác sĩ còn lại .

Y tá trả lời, nước mắt rớt xuống khuôn mặt của cô:

Con trai ông ấy qua đời hôm qua trong một tai nạn giao thông, ông ấy đang bận mai táng cho con trai khi chúng tôi gọi ông tới bệnh viện phẫu thuật cho con trai anh. Ông ấy đã cứu được cuộc sống của con trai anh và bây giờ ông ấy lại chạy đi để hoàn thành nốt việc chôn cất con trai mình.”

RẤT KHÓ ĐỂ ĐÁNH GIÁ ĐẠO ĐỨC CỦA BẤT CỨ AI … bởi vì bạn không bao giờ biết cuộc sống của họ như thế nào và những gì họ đang trải qua.

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Để tâm hồn tĩnh lặng như mặt hồ

Đưa ánh mắt nhìn ra xa một chút, để cho tâm hồn không màng danh lợi biến thành mặt hồ không gợn sóng lo toan.Hình: photos.com


Trang Tử vốn là người cơ trí, ông có lưu lại cho hậu thế một câu chuyện về tâm thanh tĩnh, nội dung nói về một người đánh cờ. Khi ông ta dùng chậu sành làm tiền đặt cược, thì tài nghệ của ông vô cùng kiệt xuất; nhưng khi ông cầm vàng làm tiền đặt cược, thì tài năng ấy lập tức tiêu biến mất. Trang Tử cho rằng đó chính là “Ngoại trọng giả nội chuyết”. (“Người mang quá nhiều bên ngoài thì bên trong sẽ trở nên yếu ớt”)

Sự quá sức và quá tập trung, đôi khi khiến những việc vốn dễ dàng lại trở nên khó khăn. Quan niệm hiện đại gọi là “Mục đích run rẩy”.

Quá lo lắng thì tay cầm kim ắt sẽ run rẩy, quá tập trung vào dẫn bóng chân ắt run rẩy. Hoa Đạt Luân vốn có một đôi chân đi xiếc trên dây như trên đất bằng, nhưng vì tâm ông quá mức cầu thắng mà khiến hai chân mất cân đối, câu chuyện về ông để lại hàm ý rất sâu sắc.

Đời người há có thể không có mục đích? Nhưng, mục đích vốn là dẫn dắt mỗi người tiến về phía trước, nếu mục đích biến thành bao cát trói buộc trên người, mỗi khi tiến thêm một bước, áp lực to lớn và nỗi sợ vô hình sẽ đè nặng lên con người của chúng ta, như vậy, làm sao chúng ta có thể đạt được thành công của chính mình đúng như dự kiến?

“Mục đích run rẩy” là vì tâm đang run rẩy. Tâm đặt nơi quá thấp, nên chẳng thấy được cảnh đẹp đằng xa do bị cỏ hoang che lấp. Tầm mắt hẹp nhất định bỏ qua cơ hội để chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt vời ở nơi kia. Quá chú tâm, quá đặt nặng để rồi nỗi sợ hãi ăn mòn lòng dũng cảm, và thất bại nuốt lấy mất thành công.

“Đại thể tắc hữu, cụ thể tắc vô” đưa ánh mắt nhìn ra xa một chút, lại để cho tâm hồn không màng danh lợi biến thành mặt hồ không gợn sóng lo toan, tự nhủ với bản thân rằng:

“Thủy cùng chi xử đãi vân khởi, nguy nhai bàng trắc mịch thản đồ.”

Dịch thơ:

“Đứng chỗ thượng nguồn chờ mây khởi, bên đồi hiểm trở tìm đường bằng.”

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Nhân sinh như mộng: “Chân Không Đạp Đất Bằng”



Đi về con đường trước bưu điện, đi ngang qua khu chợ chiều trong một thị trấn nhỏ, đúng là thời gian mua bán nhộn nhịp. Tôi dừng xe đạp, đi bộ đến cuối hành lang quầy hàng. Dưa leo rau quả đúng mùa chất đống cao như núi, hẵn là một mùa mưa thuận gió hòa, một cảnh dân giàu vạn vật sung túc. Nhìn đi nhìn lại, chợt thấy một quầy hàng rất đặc biệt thu hút mọi ánh nhìn.


Chủ nhân là một ông cụ đi chân trần, ông ở trước quầy hàng, đặt mấy cái ghế đẩu, để khách ngồi chọn hoa quả. Càng đặc biệt hơn – ông không giống như người bán hàng khác rao khàn cả giọng, hô to gọi nhỏ để chào hàng, mà chỉ yên lặng một bên chờ đợi, kiên nhẫn đáp lại nhu cầu của khách.

Tôi muốn mua cho mẹ mấy trái ổi, nên cũng ngồi lên ghế đẩu, bắt đầu chọn đông chọn tây. Sau khi hỏi giá, mới hiểu được việc buôn bán của cụ sao lại thịnh vượng may mắn như vậy, bởi vì giá cả rất phải chăng, không bằng một nửa giá ở thành phố; hơn nữa, cụ không hét to, không rêu rao, chỉ là đơn thuần, trung hậu, không khí như vậy, lại khiến mọi người an tâm và nhẹ lòng.

Sau khi mua hoa quả, tôi chủ động bắt chuyện cùng cụ, biết được cụ là hàng xóm, năm nay cụ 80 tuổi, tự trồng, tự bán hoa quả đúng mùa, cả đời đều trồng trọt ở nông thôn. Thật ra, những điều này không cần phải hỏi thăm? Từ khuôn mặt ẩn chứa gian nan vất vả, da tay ngăm đen và vết chai sạn đầy dẫy trên đôi chân trần, cũng đủ để nói rõ hết thảy.

Sau khi về nhà, liền cùng mẹ thưởng thức ổi, không chỉ hương vị ngọt ngào, còn có một ít vị chua, ông cụ nói ổi này mới chín tới, rất hiếm để có thể mua được! Một tuần sau, tôi lần nữa đi vào quầy hàng của cụ, mua xong, đột nhiên thấy ngón giữa bàn chân trái của cụ bị lạnh quá mà nứt ra, chảy máu rất nhiều.

Tôi vội vàng nhắc nhở cụ, cũng đề nghị cụ trong mùa đông lạnh giá này nên mang giày để bảo vệ hai chân. Không nghĩ tới, tâm cụ tĩnh lặng như mây trôi nước chảy, điềm nhiên như không có việc gì, trả lời tôi: “Không sao đâu, vì mang giày không quen, cho nên không mang nữa.” Những lời này, khiến tôi nghẹn lời, nhìn lại bản thân mình, tuy không phải “Con quan giàu sang”, nhưng “Một người tiều tụy” vẫn khiến lòng tôi chua xót.

Thế nhưng, tôi rất nhanh ý thức được bản thân lòng dạ đàn bà, ánh mắt thiển cận. Mỗi người đều tự có phương cách tu hành cho sinh mệnh của mình, mà ông cụ chính là muốn thông qua chịu khổ “Cước đạp thực địa” (Chân không đạp đất bằng). Huống hồ, tình cảnh này, cụ lại có thể bình chân như vại, bình thản chịu đựng gian khổ, phải chăng là rất tinh minh trong chốn trần phàm tục này?